XtGem Forum catalog
Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326151

Bình chọn: 9.5.00/10/615 lượt.

ngươi vi phạm lần đầu, phạt một trăm quân côn, không được tái phạm!”

Nghe vậy, mười ngón tay nắm chặt trong tay áo Quân Mẫn Tâm cuối cùng cũng buông lỏng.

Cơ Linh cứng ngắc tại chỗ, tầm mắt giằng co dừng ở trên người Quân Mẫn Tâm, từ đầu đến cuối không hề di dời nửa phân, cũng không hề thốt ra nửa chữ. Giống như người đang bị mọi người thảo luận trừng phạt không có quan hệ với hắn. Một người kiêu ngạo cuồng vọng lúc này lại như bị rút mất linh hồn.

Mãi đến khi có binh sĩ hành hình tay cầm gậy thô đến áp giải hắn, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngửa mặt lên trời phát ra tràng cười to mà khàn đặc. Tràng cười điên cuồng đùa cợt chúng sinh như vậy đã sớm mất đi cao quý hắn luôn duy trì lúc trước.

Khoảnh khắc này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy đáng buồn vì con đã thú xinh đẹp khó thuần này. Người nam nhân này đã bao giờ chịu qua khuất nhục? Cặp mắt phượng sắc bén hẹp dài kia đã bao giờ bi thương đến thế?

Cười đến khi không thở nổi, lúc này Cơ Linh mới tránh thoát binh lính đang đè hắn lại, đứng thẳng đi từng bước ra ngoài trướng, đưa tay cởi áo khoác ném xuống, lúc này mới lạnh lùng xoay đầu lại nói: “Đánh đi!”

Những tiếng trầm đục của gậy gộc đánh lên da thịt khiến lòng người khiếp sợ. Một tiếng lại một tiếng, tựa như đang đập lên trái tim.

Quân Mẫn Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Tịch đứng bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên vài phần ý tứ cầu xin. Trần Tịch thở dài trong lòng, quả nhiên nàng không đành lòng.

Không nghĩ nhiều, Trần Tịch xoay người ra khỏi lều trại, hai binh lính đang hành hình lập tức dừng lại, hắn dang rộng chân trái ra bước lên trước. Dù hắn không nói tiếng nào nhưng binh lính hành hình vẫn thầm hiểu được, đây là ám hiệu cầu xin phạt nhẹ trong trại lính.

Trong lòng hai binh lính hiểu rõ, gậy vẫn mạnh mẽ có lực hạ xuống như cũ nhưng sức lực trên da thịt lại giảm nhẹ rất nhiều.

Mặc dù vậy, dù thân thể Cơ Linh bằng sắt cũng không chịu nổi một trăm quân côn. Gậy cuối cùng hạ xuống, Cơ Linh gần như hoa mắt ù tai, cái mông sau lưng máu thịt nhầy nhụa, lúc lâu sau mới run rẩy đứng lên.

Bên cạnh có người muốn đỡ hắn đi, hắn cắn răng dùng toàn bộ hơi sức đẩy người nọ ra. Vì dùng sức quá lớn khiến hắn suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc lâu sau mới giữ vững thân thể, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Quân Mẫn Tâm cũng thay hắn toát mồ hôi. Thở dốc một lát, rốt cuộc Cơ Linh khôi phục chút thể lực, lưng hắn nhầy nhụa máu, lảo đảo bước từng bước, tự trở về doanh trướng của mình. Từ đầu đến cuối hắn đều không để người khác dìu một bước.

Một trăm quân côn, nếu đổi lại là người khác, không chết cũng trở thành tàn phế. Người nam nhân xinh đẹp rắn rết trước mắt này chưa bao giờ kiêu ngạo, bước từng bước đẫm máu đi về phía trước.

“Thực là một hán tử!” Quân Nhàn xúc động.

Trần Tịch nhìn Quân Mẫn Tâm lộ chút mệt mỏi, khoảnh khắc kia, hình như rốt cộc hắn cũng hiểu rõ vì sao nàng lại cố chấp uỷ nhiệm Cơ Linh như vậy.

Cơ Linh nằm sấp trên giường một ngày trời, không chịu uống thuốc, đêm hôm đó sốt cao.

Quân Mẫn Tâm tìm kim sang bí dược lúc trước mang theo đến Tây Vực, khoác bóng đêm đến doanh trướng của Cơ Linh. Một binh lính trẻ tuổi đang sắc thuốc, Quân Mẫn Tâm ra hiệu cho hắn giữ im lặng, thiếu niên rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt lui xuống.

Cơ Linh đang ngủ mê mệt, Quân Mẫn Tâm đi về phía hắn đang nằm trước cửa sổ ngồi xuống, vén chăn mỏng khoác trên lưng hắn làm lộ ra chiếc lưng trầy da sứt thịt. Nam nhân quật cường cao ngạo này hiển nhiên không phối hợp bôi thuốc, nhiều chỗ còn thấm ra máu tôn lên làn da trắng bệch, thật sự là mắt nhìn tâm sợ.

Trời nóng như thế này, cứ tiếp tục như vậy sẽ mưng mủ mất. Quân Mẫn Tâm khẽ thở dài, đầu ngón tay lấy ít dược cao, bắt đầu bôi thuốc.

Nửa nén hương đi qua mới bôi thuốc xong. Có lẽ do tác dụng mát mẻ của thuốc, từ trong cổ họng Cơ Linh phát ra tiếng thở dài thoải mái. Sau đó, khi Quân Mẫn Tâm chuẩn bị đứng dậy, hắn chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi…”

“Ta…”

Lại trầm mặc.

Tầm mắt Cơ Linh chậm rãi di động từ bình thuốc trong tay Quân Mẫn Tâm đến khi chống lại đôi mắt đen như mực của nàng. Hắn cười lạnh một tiếng, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc.

Hắn nói: “Quân Mẫn Tâm, có lúc ta thật hận nàng.”

Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, không nói gì. Cơ Linh cười cười như tự giễu, nói tiếp: “Lúc đầu có rất nhiều người hận ta, nàng lại khăng khăng muốn kéo ta trở về. Ta cố gắng trở thành “người tốt” trong lòng mọi người nhưng bây giờ mới hiểu được, thì ra làm người tốt lại khổ sở như vậy.”

Tóc đen tản ra rủ xuống che kín nửa bên mặt của hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt lấp lánh. Cơ Linh đùa cợt nói: “Ta nhất định không làm người tốt được. Quân Mẫn Tâm, ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Hàng mi như cánh quạt run lên, Quân Mẫn Tâm ngưng mắt nhìn vào mắt Cơ Linh, từng chữ từng câu nghiêm túc: “Cơ Linh, ngươi không phải người xấu. Chỉ là ngươi không thể yêu người khác giống như yêu ta.”

Nghe vậy, Cơ Linh ngẩn ra, hiếm khi lộ ra vẻ mặt sững sờ. Đôi mắt luôn lộ ra quyến cuồng khắc nghiệt kia, giờ phút này lại lộ ra ánh sáng như trẻ con.

Bất chấp đau đớn trên người, Cơ Linh chợt