
mất mặt là cô. Đồ Kiều Kiều âm thầm cắn răng, nhịn xuống lửa giận hừnghực trong ngực, họ Đan này nghĩ anh ta là ai? Đồ Kiều Kiều cô không phải nhất định muốn anh cho bằng được!
Nhịn xuống lửa giận, cô cực lực duy trì tươi cười trên mặt. “Đan tiên sinh, anh không khách khí với thục nữ như vậy sao?”
Nhìn lửa giận trong mắt cô, Đan Thiên Tề nghĩ có lẽ không nên tiếp tục chọc giận cô nữa, anh sợ cô sẽ lật bàn.
Nhưng nhìn cô rõ ràng cực giận, nhưng nụ cười trên mặt một chút cũngkhông giảm, làm cho anh nổi lên một tia độc ác hiếm có. “Đối với thục nữ đương nhiên sẽ không, nhưng đối với người háo sắc cứ quấn quít lấy tôithì không giống.” A a, lời này hơi quá đáng, anh rõ ràng nhìn thấy côbiến sắc.
Háo sắc? Anh ta thế mà dám nói Đồ Kiều Kiều cô là háo sắc!
Cô nghe qua người ta nói cô đẹp, nói cô thông minh, nói cô có nănglực, nói cô họa thủy…… Nhưng tuyệt đối không ai nói cô háo sắc!
Lần đầu tiên, Đồ Kiều Kiều rốt cuộc không thể duy trì nụ cười trênmặt. Mặt đẹp trở nên âm trầm, cắn răng trừng anh. Người đàn ông này nếumuốn gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì anh đã thật sự thành công. Cái gìngười được đề cử làm chồng? Mắt cô bị mù rồi!
“Đan tiên sinh, may mắn cho anh.” Cô ăn khối chao cuối cùng. “Hả?”
“May mà ở đây có nhiều người.” Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nở nụ cười làm cho người ta run da đầu.
“Cho nên tôi sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bàn.” Cô vỗ nhẹ mặtanh, “Nhưng mà, tôi sẽ ghi hận, nhớ kỹ…… Trăm ngàn lần đừng rơi vào taytôi.”
Đan Thiên Tề nhíu mày, cô nghĩ kiểu uy hiếp trẻ con này sẽ là anh sợ sao?
Cô đương nhiên biết anh không tin, nhưng mà không sao, thời gian còndài, Đồ Kiều Kiều cô sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với phụ nữ,nhất là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!
Cô ngạo nghễ đứng dậy, cười nhẹ với anh, nhưng mà nụ cười kia thậtlạnh, thiếu đi ngọt ngào lúc trước, “Đi thôi, có thể phiền anh đưa tôilên núi không?”
“Đương nhiên.” Chút phong độ ấy anh còn.
Hai người ra khỏi quán, không đi song song với nhau, anh tin lúc nàyĐồ tiểu thư tuyệt đối không muốn đi cùng anh, Đan Thiên Tề đi lui vềsau. Anh nhìn bóng dáng của cô, lưng cô rất thẳng, tư thái đi đường taonhã mà xinh đẹp, đám người đi đường lướt qua đều không nhịn được dán mắt lên người cô, nhất là đàn ông.
Anh cũng chú ý ban đầu cô còn đi nhanh, rồi sau đó tốc độ đi đường càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giầy trên chân cô.
Chú ý tới cô đi rất khó khăn, nhưng vẫn quật cường đi về phía trước,vẫn duy trì tư thái tao nhã, giống như nữ vương cao ngạo, không cầu cứu, cũng không hé răng.
Cô gái này, tính cách quật cường ngoài dự kiến của anh.
Vừa rồi cô không lật bàn khiến cho anh kinh ngạc, anh biết không cócô gái nào có thể bình tĩnh nhận những lời vừa rồi anh nói. Cho dù nhiều người, cũng sẽ chửi ầm lên mới đúng.
Nhưng cô không có, cho dù lạnh mặt, nhưng giọng nói vẫn luôn mềm mại, ngay cả đề cao âm lượng cũng không có. Lúc tính tiền rời khỏi, cô còncười nói hẹn gặp lại với ông chủ.
Nếu không phải chính mắt anh thấy cô biến sắc, nghe thấy cô uy hiếp,nhất định cũng sẽ nhìn không ra cô gái này đã sớm phát điên.
Đồ Kiều Kiều này khác xa với mỹ nữ trong ấn tượng của anh rất nhiều!
Thấy tốc độ đi của cô càng lúc càng chậm, nhìn đôi giày cao gót củacô, Đan Thiên Tề thở dài. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ nửa đêm anh mới vềđến nhà. Lại nói, tuy rằng cố ý chỉnh cô, nhưng anh cũng không muốn làmchân cô bị thương. Sờ sờ mũi, anh tiến lên phía trước.
Đồ Kiều Kiều dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông chephía trước mắt.“Sao nào?” Chân đau làm cô không có sắc mặt hoà nhã, đốivới anh lại càng không.
Đan Thiên Tề không nói chuyện, cởi áo vét, khom người cột vào hông cô.
Động tác của anh làm cho cô sửng sốt, “Anh muốn làm gì?” Đang muốnkéo áo vét của anh xuống, lại thấy anh xoay lưng về phía cô, ngồi xổmxuống.
“Anh……” Cô thật sự ngốc ra.
“Lên đi, tôi cõng cô.”
Đồ Kiều Kiều mím môi, cao ngạo trả lời: “Không cần phiền phức, tôi có thể tự mình đi.”
“Đúng, sau đó lãng phí một giờ của tôi.” Thời gian của anh rất quýgiá, bởi vì cô, đêm nay anh nhất định không thể giống ngày thường, mườimột giờ đi ngủ.
Giúp cô như vậy, anh có thể về nhà trước mười một giờ!
Nghe ra giọng nói của anh không kiên nhẫn, Đồ Kiều Kiều tức giậntrừng anh. Hành động của hai người khiến cho người đi đường chú ý, đềudừng lại xem diễn. Đan Thiên Tề chịu không nổi nhắm mắt. “Đồ tiểu thư,tính nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Anh khó có được tốt bụng, cô tốtnhất nên thức thời.
Đồ Kiều Kiều cắn môi, chân cô quả thật là đau đến mức đi không nổinữa rồi. Nếu anh muốn cõng cô, vì sao cô lại từ chối? Có lái xe miễn phí vì sao không cần?
“Là chính anh muốn cõng tôi, không phải tôi trèo lên lưng của anh.”Nằm úp sấp trên lưng anh, cô không quên ghé vào lỗ tai anh tuyên cáo.Những lời vừa rồi của anh thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của phụnữ.
“Được, là tôi tự nguyện.” Lời nói trẻ con của cô làm anh nhướng khóemôi. Cõng cô, không để ý ánh mắt người đi đường, chậm rãi đi về phíatrước.
Nghe tiếng anh cười, Đồ Kiều Kiều trừng cái gáy của anh. Cảm giác