Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đánh cắp nụ hôn – Liesa Abrams

Đánh cắp nụ hôn – Liesa Abrams

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322373

Bình chọn: 8.00/10/237 lượt.

aura luôn có cảm giác an bình. Chẳng hề giống cảm giác hồi hộp, lạ lùng của Laura khi ở bên Mark.

Suy cho cùng, đó là những gì con gái cần ở người yêu mình. Họ cần người xua đi mọi nỗi lo lắng và mang đến cảm giác thanh thản, vô tư lự.

Chương 10

– Cậu nghĩ gì thế?

Rosita ngồi xuống bên Mark, cười vui vẻ. Hôm nay là sáng thứ Hai. Mark đến sớm:

– Chẳng có gì. Còn cậu?

Mark cúi xuống mở balô, lấy sẵn tập vở. Rosita nhún vai:

– Cậu đã có thêm ý tưởng nào cho vở kịch chưa? Sẽ phải nộp vào cuối tuần sau đấy.

Mark làu bàu:

– Đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Tớ cũng đang lo sốt vó đây.

– Chào Mark!

Amanda hồ hởi. Mark xoay người vẫy tay chào lại.

– Chào em. Áo đẹp thế.

Rosita lườm Mark, rồi quay sang cười với Amanda.

– Cảm ơn anh. Gặp lại anh ở buổi tập kịch nhé.

Nói xong, Amanda chạy vội về lớp. Rosita quay sang Mark, hỏi vặn:

– Sao cậu chẳng bao giờ khen quần áo của tớ.

Mark đùa:

– Thôi mà, tha cho tớ đi. Khen một người xinh thì ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới?

– Miễn là người ấy không nghĩ cậu thật lòng. Miễn là người ấy không phải là bạn thân của tớ.

Mark nhăn nhó:

– Tớ còn phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa về chuyện với Laura? Chuyện ấy giờ đã thành lịch sử rồi. Vả lại cô bạn gái của cậu đang cực kỳ hạnh phúc ở bên gã ngốc Ted. Thế nên …

– Ted không hề ngốc.

Rosita bực mình cắt ngang. Nhưng sau giây lát suy nghĩ, cô tiếp tục:

– Chính tớ cũng không thích Ted lắm. Nhưng anh ta vẫn là một diễn viên có tài và rất hợp với Laura. Ngoài ra anh ấy đối xử với Laura rất tốt.

– Tốt quá. Nếu thế những gì xảy ra giữa mình và Laura chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy. Cô ấy đang hạnh phúc cùng với Ted cơ mà.

– Phải. Họ là một cặp hoàn hảo.

Rosita vừa nói vừa nhìn Mark rất lạ. Còn Mark lại thầm nhủ “Thấy chưa? Sự thật Ted và Laura quá đẹp đôi chỉ chứng minh rằng mình với cô ấy vô cùng khập khiễng.” Chẳng cần ai nói lộ thôi. Ngay từ đầu Mark đã biết điều đó rồi. Đối với Laura, nụ hôn với Mark nằm ngoài kế hoạch. Nhưng rồi Laura cũng đã tiếp tục kế hoạch của mình một cách tốt đẹp. Hôm ấy, Laura chỉ hơi nông nổi. Khi tính khí đỏng đảnh dịu xuống, cô bé đã trở lại với Ted, một vòng tay êm ả, dễ dàng.

– Thôi nào, các em chúng ta vào bài thôi.

Mark nhìn lên. Cô Goldstein đã vào lớp tự khi nào.

– Bài hôm nay sẽ đề cập đến cách viết văn không có lỗi sáo rỗng. Những câu nói sáo rỗng thường không được nhiều người chấp nhận. Để viết văn giỏi, ta cần tránh lối hành văn này.

“Không nhớ đến Laura, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.” Mark vừa tự nhủ vừa duỗi thẳng chân cho thoải mái đế chuẩn bị vùi đầu vào đống kiến thức mới.

Mark cởi áo len ném lên chiếc ghế đằng sau cánh gà. Thời tiết mùa thu sao quá thất thường. Sáng ra, trời se lạnh. Nhưng sau một hồi dọn chỗ trống cho buổi tập kịch, Mark mừng vì có mặc áo thun phía trong áo len. Lại còn hàng chục bóng đèn chiếu xuống sân khấu nữa chứ.

– Thế này đã được chưa ạ?

Cậu hỏi cô Goldstein, hy vọng cô sẽ hài lòng về cách xếp đặt của cậu. Nhưng cô giáo nhăn mặt, chống tay dưới cằm:

– Dịch sang trái một chút nữa đi. Được rồi. Cảm ơn em nhiều nghe Mark.

Mệt là thế nhưng chẳng hiểu sao cứ đến ngày tập kịch là Mark lại nôn nao. Cậu luôn coi việc tham gia vào vở kịch này là một kỷ niệm đẹp. Rõ ràng, cô giáo đã giao luôn những công việc nặng nhọc cho Mark vì cô bé phụ trách dàn cảnh cho sân khấu hay vội vã lẩn đi khi nghe tới chữ “dọn dẹp”.

Sau khi chuyển đồ xong, Mark rời sân khấu. Cậu ngồi phịch xuống ghế trong khán phòng trước khi kịp nhận ra Laura và Ted đàng ngồi ngay phía sau mình. Mark bắt chuyện:

– Phim hôm nọ hay không?

Ted gật đầu:

– Buồn cười lắm. Cảm ơn đã chọn dùm.

Mark cố giữ giọng nói thân tình, vừa trả lời vừa nhìn Laura:

– Không có chi. Laura thấy sao? Em có thích không?

– Thích

Sao nhát gừng thế? Mark nhìn Laura, cô bé đang nghịch đuôi tóc. Sao Laura không chịu nhìn Mark như cách đây chỉ có mấy ngày nhỉ? Ted nói với Laura:

– Mình trở lại cánh gà để tập cho nhuyễn đi.

Laura cười xã giao với Mark rồi đứng lên đi theo Ted, bỏ lại Mark ngồi đó, cố tập trung chuẩn bị cho các cảnh sẽ tập ngày hôm nay. Cậu tưởng tượng mọi cử động và tư thế của các diễn viên, điểm lại các ý tưởng được ghi sẵn trên giấy. Dù thế, Mark vẫn không sao quên được ánh mắt Laura nhìn Ted tràn trề hạnh phúc, “Laura thấy có gì hay ho ở gã ma-nơ-canh ấy nhỉ?”. Nhưng kìa, việc gì đến mình cơ chứ? Nghĩ làm chi cho mệt.

– Này, Mark!

Một giọng con gái vui vẻ lôi Mark khỏi dòng suy nghĩ miên man. Mark đứng lên nhìn quanh thì thấy Amanda đang đứng ngay sau lưng. Đúng lúc quá. Nếu không thôi nhớ Laura, Mark sẽ phát điên mất.

– Em đấy à? Cồng việc thế nào. Ngồi xuống đây đi.

Amanda tươi rói. Đôi mắt xanh nhạt sáng long lanh. Cô bé nhanh nhẹn đến bên ngồi cạnh Mark, khẽ liếc cuốn sổ đặt ngay ngắn trong lòng cậu:

– Anh viết gì trong đó thế?

– Vài ý tưởng về đạo diễn và đủ thứ chán phèo khác. Ngồi nói chuyện với em còn vui hơn chán vạn lần.

Amanda cười sung sướng:

– Cảm ơn anh. Em cũng thích nói chuyện lắm.

Thế có phải dễ chịu hơn không! Chẳng bù cho mấy tuần gần đây, lúc nào cậu cũng