
miên man với những suy nghĩ giằng co. Nhất là sau cái hôn với Laura tối ấy. Bây giờ, tất cả những gì chàng nam sinh này cần là một cô gái dễ dãi để đùa cho vui:
– Hay là thỉnh thoảng mình lại gặp nhau để … được nói chuyện nhiều hơn nhé?
Amanda gần như reo lên:
– Thế thì tuyệt!
– Vậy cuối tuần này nhé? Tối thứ Sáu được không?
Amanda cười khúc khích:
– Được chứ. Hôm ấy em rảnh.
Mark tựa người vào lưng ghế nghĩ “Doug nói đúng. Chỉ cần trở về lối sống như trước đây, đeo đuổi các cô gái khác, mình sẽ thoải mái và thôi không nghĩ về Laura nữa. Cuộc sống sẽ lại vui vẻ như xưa.”
Laura lúng túng, bực bội vì chìa khóa không hiểu sao không chịu khớp vào ổ. “Cứ như ma ám!” cô bé lẩm bẩm tức giận. Cuối cùng, khóa cũng chịu xoay. Laura mở tung cánh cửa, ném balô xuống sàn rồi ngồi phịch lên ghế sofa, hai tay ôm đầu.
“Mình làm sao thế này? Tại sao mình lại giận sôi lên khi thấy Mark quấn quít bên Amanda trong lúc chưa bao giờ quan hệ giữa mình và Ted tốt đẹp như lúc này?”
Kể từ khi thấy Mark và Amamda thân mật chuyện trò tới giờ, tâm trạng Laura khó chịu khủng khiếp. Đường từ trường về nhà như dài vô tận. Chỉ một ổ gà nhỏ trên đường cũng khiến cô nổi nóng. Chợt chuông điện thoại reo rầm rĩ khiến Laura không thể không nghe:
– Alô!
– Laura phải không?
Giọng nói ấm áp của Ted khiến Laura bình tâm đôi chút. Lúc này, an lòng và thanh thản là một liều thuốc quý giá với Laura.
– Vâng, em đây.
Laura xoắn dây điện thoại giữa các ngón tay.
– Em khỏe không?
– Vẫn thế thôi. Còn anh thì sao?
– Anh đang tập lại từng dòng kịch bản. Không ngờ vở kịch này phức tạp quá thể.
Ted thở dài. Laura thật thà nói:
– Còn em lại mừng khi cô Goldstein chọn vở này thay vì tập lại vở năm ngoái. Diễn đi diễn lại chán lắm.
– Nhưng có nhiều đoạn anh chẳng hiểu gì cả. Em có thế không?
Laura ngập ngừng. Thông điệp của vở kịch này lại luôn rõ ràng với Laura.
– Theo em, nó nêu lên một quan điểm về thời gian khá độc đáo. Tác giả cho rằng quá khứ luôn đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.
– Vậy sao không nói thẳng? Cứ dùng hình tượng này nọ, mệt quá!
Nhưng đấy là điểm Laura thích vở kịch Chỉ hôm nay thôi. Nó không nói thành lời mọi ý nghĩa ấn chứa bên trong. Thay vào đó, qua suy nghĩ của các nhân vật, nó đòi hỏi khán giả phải tự đưa ra kết luận của chính mình. Ted bực mình vì anh không phân tích vở kịch theo hướng ấy. Cho tới bây giờ, ngoài điểm này, họ vẫn luôn đồng thuận với nhau về mọi mặt. Nhưng cũng phải nói rằng Laura và Ted chưa hề đề cập đến những vấn đề quan trọng và sâu sắc bao giờ. Laura nói như an ủi:
– Chắc tại em có chút năng khiếu về ngôn ngữ.
– Sao cơ?
Laura cắn môi. Chính lỗi tại Laura nên Ted không hề biết thế mạnh này của cô. Trong lần hẹn hò đầu tiên, cô bé chưa hẳn cởi mở với Ted. Bây giờ là cơ hội:
– Em thích học ngoại ngữ. Phân tích kỹ một vở kịch cũng giống như chuyển một tác phẩm nước ngoài sang ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Mỗi người có một cách hiểu riêng – Cô bé ngừng lại, hơi ngượng vì thấy đầu giây bên kia im bặt. Laura nói nhanh – Tuy nhiên, không phải ai cũng lấy thế làm thú vị.
– Anh chỉ muốn học thuộc lòng cho xong. Khổ nỗi những đoạn đối thoại này chẳng vui gì cả – Ted thở dài thườn thượt – À mà, tối thứ Sáu này em rảnh không tới đây – giọng Ted khẩn trương hơn – Mình đi đâu đó giải trí đi. Chỉ cần em đồng ý, mọi chuyện để anh lo.
– Chắc em không bận gì đầu.
Laura không mong ước gì hơn. Nhưng không hiểu sao hôm nay, Laura không hồi hộp như mọi khi. Thực tế, Laura chán ngấy ý tưởng đi chơi suốt buổi mà chẳng có đề tài gì hứng thú đáng kể để trò chuyện.
– Tuyệt. Mình sẽ bàn chi tiết sau. Anh còn vài việc phải làm.
– Vâng. Chào anh.
Laura gác máy, suy nghĩ mông lung. Đây là nỗ lực đầu tiên của Laura để mong có một cuộc trò chuyện có thể gọi là sâu sắc với Ted. Tiếc thay, cuộc chuyện trò lại vô cùng ngượng ngập. Phải hiểu thế nào đây? Laura hạnh phúc khi ở bên Ted là sự hiển nhiên. Laura thích cảm giác được Ted ngưỡng mộ. Anh cư xử với Laura không chê vào đâu được. Nhưng trước đây, Laura cứ tưởng tình yêu ban đầu phải ngây ngất mê say. Nhưng ngay lúc này, Laura không thấy thế. Lúc đầu, mỗi giây phút ở bên Ted đều khiến Laura xúc động đến tận tâm can. Nhưng cảm giác ấy không còn đúng với những gì Laura đang cảm nhận.
Có nhà văn mô tả cảm giác khi yêu cũng giống như được trôi bồng bềnh trên những đám mây làm bằng kẹo bông. Vậy cái kẹo bồng hồng hồng của Laura đâu rồi?
Laura dùng lí trí để lấy lại tự chủ “Mình đòi hỏi quá nhiều. Đôi khi, những việc ta làm lần đầu tiên sẽ có đôi chút ngượng ngùng, Vừa rồi, cũng không là ngoại lệ. Có lẽ tâm trạng Ted đang không được vui, thế thôi.”
Vả lại, Ted đúng là người mình cần. Anh còn có điểm nào đáng chê nữa đâu?
Chương 11
– Bồ và Ted có gì mới không?
Trên tay Rosita là một miếng bánh xăng uých lớn. Cô bé đã kịp để rơi vài cọng xà lách trên bàn. Rosita luôn chuẩn bị sẵn bữa trưa từ nhà: những món ăn bổ dưỡng, ít mỡ để tránh những bệnh về tim mạch. Không hiểu nghe ai nói mà Rosita luôn tin chắc rằng cô bé rất có khả năng mắc bệnh tim t