
rước khi đến tuổi 25. Ngược lại, Laura phó mặc cho sức khỏe cho căng tin của trường. Thực đơn hôm nay là gà kho và canh đậu. Các ngày thứ Ba luôn dành cho những món sở trường của đầu bếp trưởng, những món không giống ai trên đời.
– Trong bánh có gì thế?
Laura vừa hỏi vừa chỉ vào chiếc bánh trên tay bạn. Rosita nuốt vội trước khi trả lời:
– Xà lách, rau giá, cà chua, tương ớt và bánh. Ngon lắm, muốn nếm thử không?
– Thôi. Mình vẫn thích mấy món ăn vừa cay vừa béo của căng tin hơn.
Laura xúc một thìa bỏ vào miệng, cố tự đánh lừa rằng thức ăn cũng có hương vị đậm đà.
– Về Ted, mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Anh ấy có tất cả những gì mình hằng mơ ước. Rất đáng tin cậy, là chỗ dựa vững chắc cho mình.
Rosita nhìn Laura dò xét:
– Sao giọng bồ thờ ơ thế?
Hai má Laura đỏ bừng:
– Tớ đâu có. Làm sao mà thờ ơ được chứ?
– Tớ cũng chẳng biết. Hai người đã quá hoàn hảo, như thể chỉ để dành cho nhau. Nhưng theo mình thấy, hình như không phải bồ cứ tiếp tục thế này chỉ vì mến Ted. Có vẻ như những phản ứng lạ lùng với Mark không có mặt trong quan hệ giữa cậu và Ted.
Laura khẳng định:
– Không đời nào. Ted hoàn hảo lắm. Mình hối hận vì đã không nghe lời bồ. Mark là một sai lầm lớn. Ngược lại, Ted là diều tuyệt vời nhất mình mơ ước.
Rosita đặt bánh xuống, nhìn Laura ngờ vực. Laura hồi hộp và bối rối:
– Đừng thế mà! Ted nổi tiếng đẹp trai nhất trường này. Tớ còn định đẩy chuyện của tụi tớ đi xa hơn nữa.
Rosita gật đầu ăn nốt miếng bánh mì kẹp toàn rau và nhấm nháp nước cà rốt ép.
– Hiểu rồi. Như vậy, mọi chuyện đối với bồ đều tuyệt vời. Giờ cho mình than mấy câu với chứ?
Laura hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Rosita thở dài:
– Chẳng có gì, ngoại trừ một rắc rối, sinh nhật mình sắp đến rồi mà mình chưa có kế hoạch gì đặc biệt. Không lẽ lại ăn tối ở nhà với người thân như mọi ngày.
Laura cười, thầm tưởng tượng cảnh Rosita sẽ vui mừng thế nào ở nhà với niềm vui bất ngờ đang chờ đón. Cô và Mark đã chuẩn bị rất tốt. ít nhất là với danh sách những khách mời. Cho đến lúc này, hầu hết những người họ muốn mời đều dự định sẽ có mặt.
– Ừ, buồn thật. Rosita này, khi nghe mình nói sắp tới sinh nhâ5tj bồ, mẹ mình muốn bồ ghé qua nhà mình tối ấy. Chúng mình sẽ cùng vui chơi, gặp mặt vài người bạn. Thế có được không?
Rosita cảm động:
– Mẹ bồ tâm lý thật. Nếu thế, mình sẽ bỏ kế hoạch rủ các bạn đi xem phim. Chỉ sợ bồ quá bận rộn vơi anh chàng mới đặt chân tới thế giới màu hồng của cậu thôi.
– Tớ sẽ không vì anh Ted mà quên bồ đâu. Không đời nào!
Thậm chí Laura vẫn chưa nhắc tới điều bất ngờ này với Ted. Biết nói gì đây? Chẳng lẽ lại thông báo em và Mark đang ngấm chuẩn bị một sự kiện đầy bất ngờ ư? Ted vẫn nghĩ Laura ghét Mark. Khôn ghiểu sao, có bé không thể giải thích với Ted lý do mình đã thay đổi cách nhìn nhận về Mark. Mắt Rosita nhìn đâu đó phía sau lưng Laura, nét mặt vui hẳn lên. Hóa ra Dennis vừa đến. ANh ngồi xuống bên người yêu:
– Chào hai quý cô nương! Nhìn xem tôi bắt gặp ai đang ngồi ăn một mình này.
Laura ngoái ra sau để xem Dennis đang nói về ai và thấy Mark đã đứng ngay sau lưng mình, hai tay đút vào túi quần. Dennis đùa:
– Cậu có thể ngồi. Ai bắt tội mà cứ đứng mãi thế.
Mark liếc nhìn Laura rồi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh. Laura im lặng, quna sát Mark mở khay đồ ăn mà không biết nên cư xử thế nào cho phải. Laura đưa mắt cho Rosita chỉ để thấy Rosita cũng tò mò quan sát Mark.
– Hình như ba bạn đang cùng giải một bài toán khó mà không cho tôi tham dự, đúng không?
Dennis cười hiền khô. Anh có cái đầu bác học nhưng lại không nhanh nhạy trước các tình huống quan hệ xã hội. Vì Rosita đã hứa sẽ không kể với anh về chuyện của Laura và Mark từng hôn nhau nên anh không hiểu tại sao bầu không khí lại trở nên sượng sùng quanh bàn ăn trưa.
Rosita chọc quê:
– Có toán khó mà Laura lại ung dung thế này ư? Thực ra, cứ hễ hôm nào có toán cao cấp là Laura xuất hiện ở trường trong chiếc quần Jeans bạc màu, áo khoác màu đen và mái tóc rối bời.
Dennis nhún vai:
– Sao lúc nào cũng nhìn thấy khuyết điểm của người ta thế?
Rosita nhướng mày:
– Nên dễ thương với em thì hơn. Hãy nhớ em đang đợi anh để giúp phần viết luận tiếng Anh đấy.
Dennis tái mặt:
– Chết rồi. Anh quên mất.
Dennis vội quay sang Mark và Laura:
– Anh và Rosita phải đi giải quyết bài luận ngay mới kịp. Xin lỗi hai bạn nhé, đừng trách tụi mình đi đột ngột thế này.
– Không sao đâu ạ.
Laura cố vui vẻ vì không muốn Mark cho rằng Laura thích ngồi một mình với anh ta. Cô bé không muốn Mark nghĩ mình có chút xíu ảnh hưởng gì đó tới Laura. Như thế chỉ khiến Mark thêm kiêu ngạo. Laura nói:
– Hai người cứ đi đi.
Rosita đứng lên, nhét chiếc hộp nhựa vào ba lô. Dennis cũng đứng lên mang theo khay cơm canh.
– Gặp lại hai người sau nhé!
Rosita còn chăm chú nhìn Laura và Mark một giây, rồi mới vội vã theo Dennis ra khỏi quán.
Mark nhìn Rosita và Dennis biến mất trong đám ngoài cửa. Cậu gắp miếng rau bỏ vô miệng và nhai khá to như muốn khỏa lấp giấy phút ngượng ngùng. Ít nhất, cũng phải có chút âm thanh trước một bàn ăn chợt trở nên quá lặng lẽ. Cuối