
xúc phạm Amanda thế này!
Cô mím môi, dằn từng tiếng:
-Nếu bây giờ anh định đưa tôi về thì đừng hi vọng tôi cho anh cơ hội thứ hai.
Mark nhăn nhó, khổ sở:
-Đành vậy. Em cẩn thận, kẻo quên áo khoác đấy.
Nói xong, Mark cắm cúi đi ra cửa, trong lòng gợn lên một cảm giác hối hận pha lẫn buồn bã. Có thể Amanda không đằm thắm, sâu sắc nhưng cô ấy không phải là một người xấu. Mình cũng thật kỳ, tự nhiên bắt Amanda phải chịu ấm ức thế này. Mark quay lại, thẳng thắn đối mặt với cô, nói dịu dàng:
-Hãy tha lỗi cho anh. Tin anh đi, em rất tuyệt vời. Tiếc là với anh, toàn bộ chuyện này là một sai lầm. Anh không muốn đã sai, lại càng sai thêm nữa.
Amanda vẫn không nhân nhượng.Ánh mắt sắc nhọn của cô như muốn khoan thủng người Mark:
-Rồi anh sẽ phải hối tiếc. Đừng nghĩ tôi sẽ cho qua chuyện này chỉ với vài câu xoa dịu hay vờ như mình vẫn là bạn tốt.
Amanda tức tối lấy áo khoác, vùng vằng mặc vào.
-Tôi không còn muốn nhìn thấy anh thêm một phút nào nữa. Đưa tôi ra khỏi đây ngay.
“Ít nhất thì mình cũng đã cố để tình hình bớt tồi tệ. Nhưng cũng không được nữa thì đành chịu vậy.” Bây giờ, Mark chỉ còn biết máy móc nghe theo lời Amanda để đưa cô về đúng đường. Từ nay, họ chỉ còn cách tránh mặt nhau, càng xa càng tốt.
Đưa Amanda về rồi, Mark đến thẳng nhà Mike. Đến nơi, Mark thấy chiếc xe hơi hiệu Tercel của Doug đang nằm chình ình trước lối vào. Mừng quá, thế là gặp cả hai. Chắc chắn hai anh chàng vô tư lự ấy đang quậy tưng bừng trong phòng riêng của Mike ngay dưới tầng trệt. Mark hy vọng một đêm dài tếu táo bên bạn thân sẽ xoa dịu cảm giác dằn vặt đang giày vò cậu lúc này.
Mark tắt máy, nhảy ào xuống xe, vội đến bên cửa nhấn chuông. Có tiếng chân, sau đó hai cánh cửa đã quá thân quen với Mar, mở rộng:
-Mark đấy hả cháu? Vậy mà Mike chẳng nói gì với bác là cháu sẽ ghé qua chơi.
Mẹ của Mike mỉm cười lùi lại cho Mark bước vào.
-Thực ra cháu cũng không báo trước. Cháu chỉ ghé qua một chút thôi ạ. Xin lỗi nếu như cháu làm phiền hoặc làm gián đoạn công chuyện của gia đinh.
Bà mẹ phẩy tay như bảo Mark không cần xin lỗi:
-Không sao đâu. Vào đi cháu. Hai đứa đang chơi trong phòng của Mike ấy. Cháu uống nước nhé?
-Dạ, không cần đâu bác ạ.
-Thôi được. Trong phòng cũng có sẵn đồ ăn nhẹ rồi. Cháu hồi này thế nào? Mẹ cháu có khỏe không?
Mark đổi tư thế, cố tỏ ra lễ độ. Nhưng thực ra, cậu đang giấu kín những cảm xúc bực bội:
-Tốt ạ, Tối nay mẹ cháu phải đi làm.
Mẹ của Mike gật đầu, thông cảm:
-Mẹ cháu thật phi thường.
Mark nghe người ta nói vậy về mẹ khá nhiều. Và họ đúng. Mẹ cậu thật kỳ diệu. Nhưng không hiểu sao, Mark lại nghĩ họ nói thế bởi vì không biết nói gì hơn.
-Vâng ạ.
-Vào chơi với các bạn cho vui.
Bà mỉm cười nhìn Mark đi vào. Mike và Doug đang chơi game, y như Mark dự đoán. Thấy Mark, cả hai ngẩng lên cười ngoác miệng. Doug nói:
-Coi ai đến kia. Mình tưởng cậu đang bận rộn với Amanda?
Mark cười, nhẹ nhõm khi được ở bên hai người bạn luôn thông cảm và tin tưởng mình. Mark đáp:
-Tại tôi nhớ hai ông tướng quá đấy mà. Cô nàng có “hot” đến đâu cũng không bằng bạn thân được. Thế là mình từ chối nàng để đi tìm các cậu đây. Thiếu mình, làm sao các cậu sống nổi!
Mark ngồi xuống nền gạch men bóng loáng cùng hai bạn. Doug hét lên:
-Nói dối trắng trợn!
Mike bĩu môi:
-Tớ chẳng tin. Cậu thích chơi Rampage với tụi này hơn tán gái từ bao giờ thế?
Tiếc thay, tán gái lại là đề tài Mark không thích thú gì trong lúc này!
-Này, tự nhiên tôi đâm chán, thế thôi. Mấy cậu rảnh quá cứ ngồi đó mà đoán bậy miết. Thôi quên chuyện đó đi.
Doug và Mike liếc mắt nhìn nhau. Mark sốt ruột giục:
-Kìa, chơi tiếp đi chứ. Còn tui, chẳng cần chơi cũng thắng.
Mark ngồi lùi ra sau, ngắm hai bạn thay nhau điều khiển một con khỉ đột khổng lồ phá sập các tòa nhà trên màn hình. Mark nhìn quanh: mấy tô khoai tây chiên và snack vẫn lộn xộn trên bàn. Từng chồng đĩa game vẫn la liệt dưới sàn nhà. Căn phòng này luôn là nơi an bình nhất trên đời. Nó giúp Mark tạm quên đi bệnh tật của mẹ vàcả núi bài tập đang làm dở dang ở nhà. Ít nhất, đó cũng là cảm giác Mark từng có trước đây, mỗi khi bước vào căn phòng này. Tối nay, Mark cũng chỉ mong có thế. Nhưng ngồi đây, ngắm Mike và Doug đang xửng cồ đổ lỗi cho nhau sau bàn thua vừa rồi, Mark đâm chán. Cậu đề nghị:
-Sắp quay sang đập nhau chí tử rồi đó. Thôi dẹp game đi. Coi ti vi sướng hơn.
-Nể lời cậu đấy nhé. Nếu không tôi sẽ cho gã Doug này một trận chèm nhẹp cho coi.
Doug khịt mũi:
-Đừng có mơ.
Mark tắt máy tính quay sang tivi. Mark hờ hững nghe hai bạn tiếp tục đùa cợt với nhau. Cậu không thể tập trung vào màn hình tivi được. Đầu óc Mark cứ quẩn quanh với những thứ chẳng đâu vào đâu. Nào là hôm nay, Laura có đi chơi với Ted không? Tóc cô ấy tết bím hay để xõa. “tại sao mình cứ luẩn quẩn nghĩ về Laura hoài thế?”.
-Đúng không Mark?
Mark nhìn Doug lỡ đãng:
-Gì cơ? Cậu vừa nói gì?
Doug liếc nhìn Mike:
-Đang nói về cậu đấy, ông mãnh. Mà sao cậu cứ ngơ ngác như người cõi trên thế hả? Trước đây cậu có thế đâu?
Mike thêm vào:
-Đừng đánh trống lảng nữa. Nói thẳng ra đi, có chuyện gì vậy