
ed to hear to always get me through the day and make it ok
I miss you!!!!!!!!!!!!!( Em luôn cần một khoảng thời gian cho riêng mình.Em không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cần anh mỗi khi rơi lệ.Và một ngày tưởng chừng như sẽ dàu hàng năm nếu em chỉ còn lại một mình.Và chiếc giường nơi anh nằm sẽ gợi nhớ đến hình bóng của anh.Ngày anh đi xa mãi, em chỉ biết đếm từng bức chân anh rời xa.Liệu anh có biết em cần anh đến nhường nào?Khi anh rời xa…Từng mảnh vỡ của trái tim em đều nhớ đến anh.Khi anh rời xa….Em cũng nhớ đến từng đường nét trên khuôn mặt anh.Khi anh rời xa…..Những từ em cần nghe để vượt qua những tháng ngày dài và cảm thấy mọi chuyện đều sẽ ổn cả đó là….anh nhớ em rất nhiều!!!!) CHƯƠNG 52: CÁI GIÁ PHẢI TRẢChương 52: Cái giá phải trả.Nếu ngày hôm nay là quá khứ của em…Em ước ngày mai sẽ không đến nữa.Để giữa buông bỏ, yêu thương, người đã từng bắt em phải chọn lựa.Em sẽ không nhìn vào ánh mắt hờ hững của người để tự lãng quên.——————————————–Đó là một ngày Hoàng cảm thấy bí bách ngột ngạt với tiếng nhạc đang đập dồn dập trong chiếc loa thùng cỡ to đang để cách tai anh chẳng bao xa kia, anh liếc nhìn cô gái đang đi lại gần mình. Ánh mắt ma mị của cô ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo anh đang mặc với cái ý định muốn chăn dắt để kiếm miếng cơm bỏ bụng tối nay, cô ả ngày càng lả lướt lại gần anh hơn. Mùi nước hoa rẻ tiền của gái quán bar sộc thẳng lên khiến anh nhăm mũi quay sang bên cạnh.– Cưng à, sao tối nay lại ngồi đốt thuốc một mình thế này?– Ha ha…Anh cười nhạt, liếc từ đầu đến chân ả. Từng lớp phấn dày không thể che được hết cái nét non choẹt trên khuôn mặt ả.– Anh không muốn bóc lịch đâu em ?Mọi hôm anh sẽ từ chối khéo, nhưng không hiểu sao tối nay anh không muốn lịch sự với bất kì ai. Anh nhận ra sự giận giữ mơ hồ đang làm đầu óc anh xáo trộn mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình.– Trời cưng à, cưng nói gì vậy, bóc lịch là sao?Biết rồi lại còn muốn làm hàng, Hoàng cười khẩy đẩy cô ta ra, sang một bàn khác ngồi.– Ha ha ha…Ngồi một mình không cô đơn sao anh, thôi để em rót rượu cho.Cô ả vẫn không từ bỏ, sấn tới chỗ anh đang ngồi, sà vào lòng anh rả rích mời mọc.– Haixxx….Anh khẽ thở dài, thôi thì mặc xác cô ta.Hoàng uống cạn chén rượu trên bàn, vẫy phục vụ rồi đứng dậy. Cô nàng ngồi cạnh anh cũng hí hửng đứng bật dậy bám lấy tay anh. Nhưng bị anh hất ra, nhét cho cô ta ít tiền vào tay ….– Mẹ kiếp!Tiếng chửi của cô gái kia khiến anh giật mình quay người lại.– Mày nghĩ cái chỗ này của mày mà đủ à? Định ăn rồi chạy làng hả con?Anh không muốn dây dưa nhiều, quay nhanh người bỏ đi…Nhưng đứng chắn trước mặt anh lúc ấy là một cơ số gã khá to con đang khoan tay trước ngực cười khẩy.Dàn cảnh cà khịa, bọn này kể ra cũng lắm trò, Hoàng bình thản đẩy người một tên sang định lách qua, như không cói có chuyện gì xảy ra.Nhưng một thằng trong bọn chúng hất tay anh trở lại, một thằng mặt đầy sẹo rỗ đứng bên cạnh lên tiếng.– Mẹ thằng này mặt l** này, mày dám trêu người yêu bố mày đấy à?Anh không trả lời, sẵn trong người đang có tí hơi men, anh cười khẩy nhìn chằm chằm vào bốn thằng trước mặt. Cùng lắm hôm nay để xác lại, anh nghĩ…– Mẹ mày câm hả con!Chiếc ghế bay về phía Hoàng nhưng may mắn anh đã tránh kịp, nó va vào bàn bên cạnh làm đống cốc tách trên bàn đổ xuống loảng xoảng.Tiếng người la ó om xòm trong tiếng nhạc chát chúa.– Ha…cao số đấy con ạ. Đ**** mẹ mày.Một tên ở đằng sau xông đến định giữ người Hoàng lại, nhưng anh nhanh chóng quật ngã hắn xuống đất. Có lẽ tham gia vào câu lạc bộ Judo ở trường đại học cũng thật có ích, nhất là những lúc gặp mấy thằng đầu trâu mặt ngựa này. Hoàng thầm nghĩ, nhưng cái vai lâu ngày không vận động đã phản lại anh….cơn đau đang dần kéo đến…Có lẽ anh nên học hành cho tự tế hơn. CHƯƠNG 52: CÁI GIÁ PHẢI TRẢ (2)Vai bị căng cơ ….trong lúc hai thằng khác đã túm được anh.Hoàng bị đá văng xuống đất, phần bụng anh đập xuống sàn xương va vào nhau đau nhói. Một chai rượu vỡ tan tành trên đầu anh, rượu chảy dọc xuống mũi nồng mùi máu khiến anh ho sặc sủa.Anh giơ tay giữ chân được một thằng đang đá liên tiếp vào người anh, quật ngã hắn xuống, với lấy chai rượu trên bàn đập thẳng vào chân hắn.– Á…Mẹ thằng chó chết này.Hoàng nhanh chóng bò dậy, giơ chân đạp thẳng một cú vào háng thằng mặt sẹo đang chắn trước mặt anh, rồi bỏ chạy.……………Anh chạy thúc mạng ra đường, cố gắng vẫy taxi nhưng xem chừng không có chiếc nào chịu dừng lại.Tiếng ồn ào ở đằng sau khiến anh biết mình đang bị đuổi theo, rút cuộc bọn này là ai sao lại kiếm cớ cà khịa anh như vậy.Chạy được một lúc, anh quành vào đoạn đường đông đúc hơn với hi vọng ở nơi đông người thế này bọn kia có đuổi kịp cũng không dám làm gì. May mắn cho anh có một chiếc xe con phang gấp trước mặt khi Hoàng giơ tay cao lên đầu ra hiệu xin giúp đỡ.– Trời sao thế? Bác trong xe hoảng hốt nhìn trán Hoàng máu đang tuôn xối xả.– Đi nhanh đi bác, cháu đang bị đánh. Anh chộp lấy cánh cửa được mở, ngồi về phía sau xe.– Ừm…rồi rồiÔng ta cũng hoảng h