pacman, rainbows, and roller s
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325642

Bình chọn: 10.00/10/564 lượt.

oảng tiếng rưỡi trước. Có lẽ nó đã ở nhà rồi.” 

Anh lao ra xe. Cánh cửa lưới bật mở, Barbara vội vã chạy theo anh. “Connor, tôi yêu cầu cậu giải thích chuyện gì đang diễn ra. ”

Anh giật mạnh cửa xe. “Billy Vega đã bị giết sáng nay, trước khi tôi có cơ hội gặp gõ hay nói chuyện với hắn. Kỳ quặc không?”

Khuôn mặt Barbara tái nhợt dưới lớp trang điểm. “Đi đi”, bà thúc giục. “Nhanh lên.”

Anh vượt đèn đỏ, lượn ra lượn vào làn xe, chửi rủa những lời tục tĩu với các lái xe đi chậm, nhưng dù lái xe bạt mạng thì anh cũng không đọ được với tình trạng giao thông ngày trong tuần của Seattle. Anh gọi tới căn hộ của cô khi bị kẹt ở một đèn đỏ kéo dài vô tận, máy tự động trả lời. “Erin, Connor đây. Hãy nhấc máy nếu em ở đó, làm ơn đi.”

Anh chờ đợi, thầm cầu nguyện. Chẳng có gì.

“Nghe này, anh cũng vừa mới biết Billy Vega bị giết”, anh nói tiếp. “Anh thực sự mong em giữ lời hứa và ở nguyên tại nhà mẹ em. Em đã nghĩ gì thế? Làm ơn nghe máy đi, Erin.”

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Anh ném điện thoại xuống, tăng tốc vượt qua nó.

Anh đậu xe vào ô đã có xe đậu sẵn, nhảy lên cầu thang ở Kinsdale ba bước một. Không ai phản ứng gì khi anh gõ cửa. Anh lại sử dụng thẻ ATM lần nữa.

Erin đi rồi. Tập tài liệu của Mueller cũng biến mất. Mùi nước hoa của cô bay khắp phòng. Cô cũng dành thời gian dọn dẹp giường đệm, rửa bát đĩa, nhặt nhạnh quần áo rải rác khắp nơi, cho mèo ăn mà anh vẫn bị muộn. Chỉ một chút thôi vì con mèo vẫn đang cúi xuống cái bát, đuôi ve vẩy sung sướng.

Cô không mang theo bất cứ thứ đồ nào anh đã gắn chip, ngay cả cuốn sổ ghi chú chết tiệt cũng không. Anh muốn tru lên như một con sói, phá đồ đạc, đấm vỡ tường, đập nát đồ gỗ. Anh đã nghĩ cô tin tưởng anh. Anh đã hoang mang, sau sự hoàn hảo đêm qua, mà cô vẫn phản bội anh và biến mẩt, không lời cảnh bảo, không lời giải thích.

Một cú đấm bất ngờ, thẳng vào bụng.

Anh lần mò số điện thoại trong bộ nhớ phi thường của mình và bấm máy.

“Xin chào, bạn đang gọi tới số điện thoại của văn phòng hành chính Quỹ Quicksilver”, tiếng Tamara Julian vang lên trong tổng đài. “Vui lòng để lại cho chúng tôi ngày tháng, thời gian và mục đích cuộc gọi của bạn, và chúng tôi sẽ cố gắng sớm liên hệ lại với bạn. Chúc một ngày vui vẻ.”

Anh chụp lấy cuốn danh bạ, tìm kiếm số điện thoại của Huppert, lướt qua danh sách thư thoại đến khi nghe thấy tên Lydia.

“Lydia vừa ra ngoài rồi”, cô thư ký trả lời.

“Tôi có việc cần liên lạc khẩn cấp với bà ấy”, anh nói. “Tôi biết bà ấy có cuộc họp ăn trưa. Cô có biết ở nhà hàng nào không? Tôi có thể gọi tới đó cho bà ấy.”

“Xin lỗi, tôi không biết”, người phụ nữ trả lời. “Tôi không đặt nhà hàng. Bà ấy tự đặt đêm qua. Tôi không biết hiện giờ họ ở đâu.”

Anh lẩm bẩm một lời cảm ơn khiếm nhã rồi dập điện thoại.

Anh chạy bở hơi tai xuống cầu thang, cho dù anh chẳng có chỗ nào để đến. Anh cố gắng quăng mình vào mạng lưới để tìm kiếm một mô hình, một manh mối hay bất kỳ nơi hẻo lánh nào, nhưng đầu óc anh đã trở nên mềm nhũn và yếu ớt. Nỗi đau quá sâu sắc. Nó đâm vào tâm trí anh, cào xé, khiến anh giương to mắt, đần độn.

Cánh cửa tầng trệt bật mở lúc anh đi qua. Một bà già với khuôn mặt búp bê nhăn nhúm như quả táo héo, cùng chiếc mũ màu hoa oải hương trên mái tóc xoăn bạc trắng, ló ra nhìn anh. “Cậu là đồng nghiệp của cô bé xinh xắn trên tầng sáu phải không?”

Anh dừng phắt lại. “Bà có nhìn thấy cô ấy rời đi không?”

“Tôi thấy mọi thứ”, bà ta đắc thắng nói. “Cô ấy bắt một chiếc taxi. Đến bằng taxi, đi cũng bằng taxi. Hẳn cô ấy vừa kiếm được một món hời vì từ khi xe bị tịch thu, cô ấy toàn đi bằng xe buýt.”

“Là xe taxi màu vàng à? Hay dịch vụ cho thuê xe tư nhân?”

Bà ta cười khúc khích trước vẻ tuyệt vọng của anh. “Ồ, một chiếc màu vàng. Không nói cô ấy đi đâu, chẳng nói gì cả.” Giọng bà ta ngâm nga chế nhạo. “Cậu chỉ cần đặt mông xuống và chờ đợi cô ấy thôi. Lớp trẻ ngày nay không hiểu được ý nghĩa của từ kiên nhẫn. Cô ấy khiến cậu chờ đợi càng lâu thì hai người sẽ càng tốt đẹp hơn.”

“Đây là trường hợp đặc biệt”, anh bảo bà ta.

Hàm răng giả của bà ta lấp lánh đáng sợ. “Ồ, ai cũng cho rằng mình đặc biệt.”

Vẻ hài lòng đầy thù hận trong giọng nói của bà ta làm anh nghiến răng bực bội. “Cảm ơn thông tin của bà.”

Đôi mắt ướt át của bà ta chớp chớp một cách khả nghi. “Hừm. Cư xử được đấy.”

“Tôi sẽ cố”, anh đốp lại. “Thi thoảng. Chúc một ngày tốt đẹp.”

Bà già thụt đầu vào như một con rùa, đóng sầm cửa.

Cánh cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng rầm rầm. Anh mở điện thoại, bấm số của Nick trong lúc chạy ra xe.

“Cậu đang ở đâu?”, Nick chất vấn.

“Cậu đã nói cái chết tiệt gì với Erin hả, Nick?”

“Tôi nói với cô ấy sự thật. Đã đến lúc ai đó phải can thiệp. Cậu biết chuyện Billy Vega rồi phải không?”, Nick chờ đợi. “Phải”, anh ta nói nhỏ. “Tất nhiên cậu biết.”

Connor biết chuyện này sẽ đi đến đâu. “Nick…”

“Tôi không biết nhưng cái gã trông giống Georg Luksch như lột mà truy đuổi cậu hiện giờ đang phải chống nạng”, Nick nói. “Sự khác biệt duy nhất là Billy đã chết. Cậu nhầm lẫn rồi. ”

Những đốm đen nhảy múa trước