
à bảo vệ quá mức của anh hiện nay. Thời gian được lựa chọn thật đáng ghét.
Nhưng mọi thứ đã ấn định. Cô phải thông báo cho anh và phải thật mạnh mẽ cho dù anh giận dữ thế nào.
Tương lai nghề nghiệp của cô phụ thuộc vào đó. Điều bất kỳ ai cũng nhận thấy. Connor cũng vậy.
Cô nhấc máy định bấm số di động của Connor, nhưng nó đã reo vang ngay trong tay khiến cô giật mình, suýt đánh rơi ống nghe.
Cô bấm nút nghe. “Xin chào”, cô thận trọng lên tiếng.
“Chào, Erin phải không? Nick đây. Tôi rất mừng vì cô đã bắt máy. Connor có ở đó không?”
“Không”, cô đáp. “Hãy gọi vào di động của anh ấy nếu anh muốn nói chuyện với…”
“Không, Erin. Tôi không muốn nói chuyện với Connor. Tôi muốn nói với cô.”
Đầu gối cô loạng choạng vì bất an, cô ngồi phịch xuống bậc thang, xương cụt đau nhói. “Có chuyện gì?”
“Tối qua cô cùng cậu ấy đến Alley Cat đúng không? Lúc cậu ta và mấy người anh em dần Billy Vega nát như tương?”
“Không, Nick, tôi ở đó khi anh ấy và anh em mình bị chín gã cao to bao vây, những kẻ sẵn sàng tấn công họ cùng lúc và phải nhận lấy những gì chúng đáng phải nhận. Sao anh lại hỏi thế?”
“Tôi không quan tâm đến chín tên kia, Erin. Tôi chỉ quan tâm về mối bận tâm của Connor với Billy Vega. ”
“Gã ta đã đánh em gái tôi, Nick. Gã ta đánh nó, khủng bố nó và chỉ có Chúa mới biết còn gì khác nữa. Vì thế đừng bắt tôi phải lấy làm tiếc cho…”
“Billy Vega chết rồi, Erin.”
Cô sững người, miệng há hốc. “Chết?”
“Theo Tasha Needham, sự việc xảy ra lúc 6 giờ sáng. Tasha đã đưa Billy tới phòng cấp cứu, họ nắn lại xương cổ tay cho anh ta. Sau đó Tasha và Billy bắt taxi về căn hộ anh ta thuê, ở đó họ tiếp tục bị ném đá. Vào khoảng sáng sớm, tên giết người đã đột nhập vào nhà và đánh Billy tới chết bằng một vật cứng. Tasha lúc đó đang nôn mửa trong phòng tắm, có lẽ nhờ vậy mà cô ấy mới thoát chết. Nhưng tất cả những gì cô ấy khai với chúng tôi là về những con quái vật bịt mặt đã bắt cóc Cindy và đánh Billy vào đêm qua. Không nhiều cho một bước nhảy vọt.”
“Chúa tôi”, cô thì thầm. “Chuyện đó… chuyện đó thật khủng khiếp.”
Nick chờ vài giây. “Connor có ở cùng cô đêm qua không?”
“Có”, cô đáp, vẫn còn choáng váng.
Rồi, thình lình như bị dội gáo nước lạnh, hàm ý trong câu hỏi của Nick trở nên rõ ràng với cô. “Nick, vì Chúa. Anh không thể cho rằng…”
“Cả đêm à?”
Cô há miệng, rồi ngậm lại như con cá bị mắc cạn rồi bật ra. “Phải! Phải, tất nhiên!”
Nhưng sự do dự đã phản bội cô. Nick nguyền rủa khe khẽ vào điện thoại. “Mọi chuyện đang trở nên tồi tệ, Erin. Tôi không muốn cô bị liên lụy.”
“Nhưng Connor không bao giờ…”
“Cô đã chứng kiến cậu ta làm gì với Georg Luksch”, Nick nói. “Connor là bạn tôi, nhưng cậu ta quá căm hận và cuối cùng trở nên điên khùng. Tưởng tượng của cậu ta về chuyện Novak và Luksch săn đuổi cô…”
“Ý anh là gì, tưởng tượng?”, cô gặng hỏi. “Có phải anh đang nói sự thực là chúng vẫn đang ở trong tù không? Anh ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ tôi! Anh ấy cảm thấy có trách nhiệm vì bố không ở bên cạnh tôi để làm việc đó.”
Nick do dự một lát. Khi lên tiếng, giọng anh ta nhẹ nhàng. “Erin. Không cần ai phải bảo vệ cô. Novak đã chết.”
Cô vật lộn để hiểu. Thông tin không khớp nhau.
Chúng chạy rầm rầm trong đầu cô, ầm ĩ. “Khi nào?”, cô thì thào.
“Hôm qua, ở Pháp. Một vụ trả đũa của các băng đảng mafia. Tranh giành lãnh thổ, họ nghĩ thế. Của các ông trùm. Một căn nhà bị phá hủy. Novak đang ở trong đó. Phòng nha khoa đã xác nhận. Bộ xương cháy thành than bị thiếu mất ba ngón tay bên phải. Họ đang tiến hành xét nghiệm ADN, nhưng họ tin đó chính là hắn.”
Đầu óc cô quay cuồng. “Vậy là Connor không biết?”
“Tôi chưa báo cho cậu ấy, không, nhưng cậu ta biết Novak đã quay lại Pháp. Cả Luksch nữa. Cảnh sát đã theo dấu chúng nhiều ngày. Tôi đã nói với Connor, nhưng cậu ấy không nói với cô à?”
Cô bắt đầu run rẩy.
“Không”, Nick tự trả lời. “Tất nhiên là không. Tôi không tương thích với tưởng tượng của cậu ta. Cậu ta muốn giải cứu cô nên đã tạo ra một kẻ xấu xa. Cậu ta cuốn cô vào đó. Tôi biết điều này thật đau đớn và tôi cũng biết cô quan tâm đến cậu ta, nhưng cô phải mạnh mẽ. Cô phải thoát ra khỏi thế giới hoang tưởng của cậu ấy. Cô đã có đủ thông tin để đương đầu rồi đấy. Tôi rất xin lỗi Erin.”
Cô lắc đầu, thầm thì. “Không.”
Không phải người đã yêu cô say đắm đến nỗi đỏ mặt và lắp bắp lúc bị cô trêu chọc trên bàn ăn sáng nay. Người đã giải cứu em gái cô và đánh thức mẹ cô khỏi giấc mơ tồi tệ mà bà mắc vào. Không phải người đã làm tình vô cùng ngọt ngào và đam mê với cô cả đêm. Không phải Connor của cô. Không thể nào.
Cơn lốc xoáy đang hút cô, lần này không có ai để cô bám vào. Không có người hùng nào đến cứu cô.
“Erin? Erin? “, giọng Nick nghe như anh ta đã gọi cô vài lần. “Cô còn ở đó không? Erin, tôi cần tìm cậu ấy. Nếu cô biết…”
“Không.” Lời nói bật ra khỏi miệng cô, dứt khoát và chắc chắn. “Tôi không biết anh ấy ở đâu, Nick. Không chút dấu vết.”
“Đó là vì sự an toàn của cậu ấy, Erin. Chúng ta phải kết thúc trước khi vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi thề mình đứng về phía cậu ta…”
“Khô