Old school Swatch Watches
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324524

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

ở, chờ đợi suốt một tuần.”

“Mẹ!”, Cindy rên rỉ. “Thôi đi! Mẹ sẽ làm hỏng mọi chuyện đấy.”

Connor nhìn thẳng vào Erin. “Erin? Em đi cùng anh chứ?”

Bằng cách nào đó, cô đã xoay xở để gật đầu được.

“Vậy chúng ta sẽ không làm phiền con nữa”, mẹ nói. “Mẹ chắc con có rất nhiều chuyện cần nói. Connor, con bé chưa ăn uống gì. Kiếm thứ gì cho nó nhé.”

Cindy giơ ngón tay cái lên chúc may mắn lúc cô đóng cửa xe. Miles nhồi nhét cơ thể dài ngoằng khó tin của cậu ta vào ghế hành khách. Barbara mở cửa xe bên ghế lái, do dự.

Bà bước về phía Connor, vòng tay qua eo và ôm chặt lấy anh. Rồi lùi lại một bước, đấm vào ngực anh, mạnh đến nỗi làm anh nhăn nhó, bật ra sau.

“Ối!”, anh xoa xoa chỗ bị đấm, phẫn nộ. “Cái quái gì thế?”

Bà phát ra một âm thanh thất vọng.

Connor nhảy bổ vào, chắn giữa bà và xe của anh, dang tay ra ngăn chặn. “Sao bà dám đụng vào xe của tôi, Barbara. Tôi rất yêu con xe này.”

“Ngớ ngẩn”, bà lẩm bẩm. Bà liếc nhanh Erin rồi vội vàng đi về phía xe tải. “Gọi cho mẹ nhé”, bà dặn dò. “Đừng làm mẹ lo lắng, cho dù con có làm gì. Mẹ sẽ không thể chịu nổi đâu.”

“Được ạ”, Erin yếu ớt đáp.

Họ đợi đến khi chiếc xe tải rẽ vào góc đường và biến mất.

Connor bóp ngực. “Anh bị bầm tím mất. Chúa ơi! Bà ấy thật nguy hiểm.”

“Mẹ đang phải trải qua rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn.”

“Ha. Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao”, anh càu nhàu. “Chừng nào bà ấy còn chưa cầm cời móc lốp đến thương lượng thì chúng ta vẫn còn yên ổn.”

Đã đến lúc phải nhấc chân lên, nhưng chỉ cần hơi nhích chân thôi là tất cả nghị lực của cô sẽ tan biến hết và cô sẽ ngã đập mặt xuống đường.

Đó chính là, bây giờ cô nghĩ về nó, cảm giác cô đã có trong suốt tuần vừa qua. Cô nhấc chân lên, từng tí một. Cô bước một bước, rồi lại bước nữa. Cô cứ tiếp tục đến khi sát gần chiếc xe mà không bị ngã.

Anh giữ cửa xe cho cô như một quý ông hoàn hảo. Không cuốn cô vào trong vòng tay hay bao phủ cô bằng những nụ hôn, hoặc bất cứ thứ gì tuyệt vời và làm an lòng như thế. Không, anh chỉ lịch sự mở cửa xe ô tô như thể cô là bà cô chưa chồng tám mươi tuổi của anh.

Cô chui vào trong xe, lí nhí cảm ơn.

Connor khởi động xe, còn cô lục lọi dữ liệu lưu trữ trong đầu để tìm ra một trong hàng tỉ chủ đề cô đã chuẩn bị. Chúng trốn đâu đó và không thể tìm được nữa. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào quai hàm như chạm khắc cùng cái cằm tuyệt đẹp của anh. Vết bầm tím, trầy xước vẫn còn mờ mờ trên mặt anh. Cô muốn hôn lên từng vết một.

“Trông em như đang dọn nhà”, anh lên tiếng.

Giọng nói của anh rất bình thản. Cô không thể suy ra điều gì từ đó. “Vâng”, cô đáp. “Em định để hết đồ đạc ở căn phòng gác mái của mẹ. Chỉ mang theo hai va li nhỏ thôi.”

“Em định đi đâu?”

Cô cũng sử dụng giọng điệu hờ hững như của anh. “Portland, điểm đầu tiên. Một người bạn của em đang thuê nhà riêng ở đó. Em định ở đó một thời gian ngắn trong khi gửi hồ sơ xin việc, tìm kiếm cơ hội. Chỉ để thay đổi không khí. Sẽ rất vui nếu được ở cùng bạn học lần nữa.”

“Thay đổi không khí”, anh lặp lại.

“Phải, đã đến lúc”, cô ấp úng. “Em phải tiếp tục công việc của mình. Cindy và mẹ đã ổn rồi, nên em rảnh rỗi để… để…”

“Để đi”, anh nói nốt. “May là anh đến kịp. Anh có thể hoàn toàn không gặp được em.”

“Ồ không”, cô vội vàng. “Em định gọi cho anh trước khi đi.”

“Chỉ để tạm biệt à?”, anh gay gắt.

Anh dừng xe trước một căn nhà hai tầng màu trắng với hàng hiên rộng được bao quanh bởi các khóm hoa hồng và hoa cẩm tú cầu.

“Chúng ta đang ở đâu đây?”, cô hỏi.

Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu. “Nhà anh.”

Ánh mắt cô trượt khỏi anh. “Ồ. Nó, ờ, rất đẹp.”

“Vào nhà đi”, anh nói.

Cô theo anh ngang qua bãi cỏ tươi tốt, xanh mướt, lén nhìn xung quanh khi bước vào trong.

Căn nhà rất giản dị và gọn gàng. Nội thất tương phản nhau nhưng với gam màu ấm áp. Sàn lát gỗ, một tấm thảm nâu đỏ trải trước chiếc sô pha dài màu xanh hải quân. Một lò sưởi. Hệ thống loa và âm thanh đời mới nhất. Vài bức tranh được treo cẩn thận trên tường, đa số là tranh phong cảnh được vẽ bằng chì.

“Vào bếp đi”, anh mời mọc. “Mẹ em bảo em chưa ăn uống gì. Anh làm bữa trưa cho em nhé.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh”, cô đáp.

“Vậy uống chút gì nhé? Anh có ít bia trong tủ. Hay trà lạnh?”

“Em thích bia hơn.”

Connor lấy ra hai chai bia từ tủ lạnh. Anh bật nắp bằng cái móc khóa, lấy cốc cho cô từ trên giá. Kéo ghế cho cô. Lần đầu tiên cô bỏ qua nỗi lo lắng của riêng minh và chú ý thấy nét mặt anh rất căng thẳng.

Anh ngồi đối diện với cô. “Sao em không gọi điên cho anh, Erin?”

Câu hỏi lơ lửng giữa hai người, nặng nề và quan trọng. Cô rót đầy cốc bia, nhìn chằm chằm vào nó và nói với anh một sự thật đơn giản. “Em cảm thấy rất tồi tệ”, cô nói. “Vì đã không tin tưởng anh.”

“Đừng tự trách mình vì chuyện đó”, anh nói. “Anh cũng có lúc không tin bản thân mình. Không ai tin. Kỳ lạ mà, anh chỉ có thể tin vào bản thân.”

Cô lắc đầu. “Tất cả những bạo lực, hận thù và căm ghét đó. Chúng khiến em cảm thấy mình… nhỏ bé. Bị nghiền nát.”

“Mẹ em nói em đã không ngủ. Gặp ác mộng à?”

Cô gật đầu.

“Rồi sẽ qua thôi”, anh