
biết thế nào là nỗi khổ đau khi bệnh tật. Nhưng nếu chẳng có sự giúp tay của các vị thì giấc mộng kia sẽ không thực hiện được, và như vậy sẽ tội cho những bệnh nhân nghèo biết bao… ”
Du nói rất nhiều. Chàng vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay vồn vã. Mỹ Dung đứng dậy khơi mào trước.
– Để yểm trợ cho kế hoạch của bác sĩ Văn Du, tôi và mẹ tôi đồng ý đóng hai mươi triệu đồng cho việc xây dựng bệnh viện này.
Tiếng vỗ tay vang lên và lập tức những cánh tay khác đưa lên. Trong công tác từ thiện, chẳng ai chịu kém ai. Không phải chỉ thuần vì lòng thương người mà đó là sỉ diện, tự ái, là phong độ nhà giàu… Và lần lược những số tiền hai triệu, năm triệu, mười triệu được xướng lên với tên họ nhà hảo tâm. Khi màn kịch kết thúc thì kết quả rõ đã khá lạc quan. Bước đầu Văn Du đã thu được hơn tám trăm triệu. Nếu chuyện mà tiến hành thuận lợi mãi thế này, chẳng sớm thì chầy, cái bệnh viện mơ ước của Du cũng sẽ thực hiện được.
Sau buổi lạc quyên là màn tiệc. Mười giờ khuya mới chấm dứt. Văn Du bá lấy vai Mỹ Dung, âu yếm nói:
– Mỹ Dung, anh không ngờ em lại tuyệt vời như vậy.
Mỹ Dung kiêu hãnh:
– Đấy chỉ mới là bước khởi đầu. Em định là mỗi tuần lễ, em sẽ tổ chức một buổi tiệc thế này. Mời toàn những tay có máu mặt, mấy cơ sở từ thiện trong và ngoài nước đến dự. Và như vậy, không sớm thì muộn, cái bệnh viện anh mong đợi sẽ hình thành.
Du siết mạnh vai Dung:
– Anh biết nói thế nào để cảm ơn em?
– Sao lại nói tiếng cảm ơn? Em là vị hôn thê của anh thì phải phụ giúp sự nghiệp anh chứ?
Dung nói, Du thành thật thú nhận:
– Nhưng có điều em không biết, lúc đầu anh đã đánh giá lầm về em. Anh tưởng em là con nhà giàu, chắc không quen việc xã hội. Em sẽ chẳng giúp được gì cho anh.
– Em biết rồi, nhưng đấy đâu phái chỉ là cách nhìn của riêng anh. Ai cũng cho là con nhà giàu chỉ ăn chơi – Dung nói – Chính vì vậy mà em càng phải chứng tỏ cho anh thấy khả năng của mình.
Rồi Dung cười nói với Du:
– Nói thật, em cũng rất nể phục anh. Vì em biết anh đến với em không phải chỉ vì tiền.
Lời của Dung làm Du cảm động:
– Em nghĩ vậy thì tốt. Anh càng yêu quý em hơn.
Và Du cúi xuống hôn Dung.
o0o
Tinh Nhược tan học về. Trên đường gặp Điệt. Nàng chỉ gật đầu chào rồi bước đi. Nhược biết tính Điệt, nàng không muốn tiếp tục gặp rắc rối, mặc dù rất có cảm tình với anh chàng.
Vào nhà, vòng qua hồ bơi, Nhược nghe có tiếng cười nói của cha mẹ, anh Nghi và cả người lạ từ trong nhà vọng ra. Hôm nay tiệc tùng ư? Nhược tò mò bước vào phòng khách.
– Ồ! Cô em gái của tôi!
Vừa thấy Nhược, Nghi đã kêu lên. Nhược nhìn sang mẹ, mẹ cũng đang cười.
– Tinh Nhược này, con xem ai nè?
Ngồi cạnh cha là một thanh niên trẻ, cao ráo, cao hơn cả Nghi.
– Phải anh William không?
Nhược hỏi. Gã thanh niên đứng dậy, tự nhiên bước tới nắm lấy tay Nhược.
– Đúng vậy, còn em là cô em họ Tinh Nhược của anh phải không? Anh không ngờ em đẹp như vậy!
Nhược dù tính con trai nhưng cũng không quen với chất quá tự nhiên của William. Nàng lùi ra sau một chút, nhưng gã con trai kia không thấy sự khác biệt đó, chỉ nói:
– Tinh Nhược này, chúng ta sẽ là bạn nhau nhé?
Nghi cười phụ họa hỏi William:
– Này, Nhược nó thích hát lắm đấy, còn anh? Anh biết không?
– Hát à? Tôi hát cũng được lắm. Ngoài hát ra tôi còn biết khiêu vũ nữa.
William nói rồi bắt đầu lắc mông một cách tự nhiên làm mọi người cười ồ.
– Nhà có đàn chứ? Tối nay tôi sẽ trổ tài hát cho Nhược xem.
Nghi chen vào:
– Nếu cậu muốn được lòng Nhược, cậu phải biết cả dân ca nữa đấy.
– Chuyện đó không khó, tôi sẽ học.
Cha mẹ Nhược khá tế nhị, muốn dành riêng không gian cho bọn trẻ nên đứng dậy nói:
– Mấy đứa ngồi đây chơi, cha mẹ vào trong. Năm giờ chiều nay chúng ta sẽ đến nhà hàng đấy. Gọi là có tiệc mừng cháu William về đây.
Nhược nghe nói đi nhà hàng là thích thú, reo lên:
– Vậy thì tuyệt!
Nhưng lúc đó Nghi cũng đứng dậy nói:
– Tôi có hẹn với bạn gái, không thể ngồi lại đây.
Chỉ còn lại mình Nhược với William. Nhược dù vừa có cảm tình với ông anh họ xa lạ này, nhưng vì lý do giao tế cũng không thể bỏ đi. Nhược hơi bực mình. Trong khi William nhìn theo Nghi nói:
– Anh trai cô chững chạc như người lớn đấy.
– Vâng. Nhưng anh ấy chỉ muốn một mình mình là đàn ông thôi.
– Nghĩa là sao?
– Anh ấy chê là tôi không có tính con gái.
– Nhược thích đàn hát dân ca như vậy cũng con gái lắm rồi?
– Nhưng anh ấy muốn tôi con gái hơn.
– Tôi lại thích có một người bạn như Nhược.
– Vậy à?
William nhìn Nhược nháy mắt. Ngay từ đầu William đã có cảm tình với Nhược.
Chương 4
Hôm ấy Văn Điệt ở nhà và phải tiếp một vị khách từng nghe tên, nhưng lại không quen.
Đấy là bác sĩ Huỳnh Chấn Bình.
Đúng ra thì Huỳnh Chấn Bình đến là để tìm Du, nhưng vì Du không có ở nhà, mà ông Địch Sanh lại bận việc ở sau nông trại nên Điệt phải tiếp.
Chấn Bình mở lời:
– Tối nay tôi và anh Du đều có ca trực đêm, nên tôi tưởng là Du sẽ có mặt ở nhà. Tôi định tìm Du để thảo luận một vài sự việc.
Văn Điệt hơi ngạc nhiên:
– Thường khi anh và anh Du đều gặp nhau ở bệnh viện cơ mà? Tại sao không nói chuyện ở đấy có phải gọn hơn không?
– Đã mư