
lên:
– Bác sĩ ơi! Nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần kìa.
Văn Du nghe nói giật mình… Tay càng run hơn. Nhịp tim đang yếu dần có nghĩa là… nó sắp ngừng đập… Mổ viêm ruột thừa làm sao có thể đưa đến cái chết được? Sao kỳ vậy?
Tiếng cô y tá bên cạnh giục:
– Bác sĩ… phải có biện pháp thế nào nhanh lên. Bằng không là chẳng cứu vãn được nữa.
Văn Du giật mình, liếc nhanh về phía máy ghi điện tâm đồ. Cái mũi tên nhỏ gần như không còn dao động. Điện tâm đồ không còn là những nét zíc zắc mà gần như đường thẳng. Biện pháp? Biện pháp thế nào đây? Đầu Du gần như đông cứng, chẳng biết nghĩ gì nữa.
Tiếng cô y tá hỏi:
– Hay là chích thuốc trợ tim?
Văn Du giật mình. Ờ, tại sao không nghĩ rả Thử xem? Thế là chàng ra lệnh.
– Chích thuốc trợ tim đi.
Bác sĩ thực tập vội vã lấy ống tiêm, trong khi Văn Du may vết thương ở ổ bụng lại, chỉ chừa phần ống nhỏ. Nhưng mà… không còn kịp rồi. Cô y tá báo cáo:
– Tim đã ngừng đập rồi!
Văn Du vội cầm ống nghe lên, nói với cô y tá:
– Sao kỳ vậy? Để tôi kiểm tra lại xem. Biết đâu ông ta còn có bệnh gì khác? Còn cô, cô thông báo cho bác sĩ chủ nhiệm khoa đến đây ngay.
Cô y tá vội vã bỏ đi. Văn Du đặt ống nghe lên lồng ngực bệnh nhân nghe ngóng, rồi quay sang cậu bác sĩ thực tập nói:
– Có lẽ bệnh nhân đã chết vì bệnh tim. Cái chết này hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyện giải phẫu của mình cả.
Cậu bác sĩ thực tập chỉ biết gật đầu. Bởi vì Văn Du dù gì cũng là một bác sĩ nổi tiếng. Lời của ông ta đầy thẩm quyền. Còn tả Phát biểu lộn xộn đôi lúc lại đưa đến tai vạ.
Văn Du đặt ống nghe xuống, rồi hỏi:
– Cậu tên là gì vậy?
– Dạ Trương Vĩnh Quang.
Văn Du gật gù:
– Cậu cũng khá đấy, từ rày về sau tôi cho cậu làm trợ tá cho tôi nhé?
Đề nghị của Du làm cậu ta mừng rỡ.
– Da… da… Cảm ơn bác sĩ.
Một lúc giáo sư chủ nhiệm khoa hối hả chạy đến. Đối với ông đây là một chuyện quá bất ngờ. Làm sao chuyện giải phẫu ruột thừa… Một chuyện dễ dàng như vậy lại có thể đưa đến chuyện chết người. Mọi thứ đã chuẩn bị một cách hoàn hảo cơ mà? Bệnh nhân lại không có tiền sử bệnh án khác.
Nhưng bác sĩ Lưu là một người khiêm tốn, nên ông chỉ hỏi Du:
– Theo cậu thì bệnh nhân đã chết vì lý do gì?
Văn Du nhanh nhẩu nói:
– Bệnh tim. Bởi vì chuyện giải phẫu đã tiến triển một cách tốt đẹp, khôeng có một bất ngờ gì xảy ra.
Cô y tá ban nãy làm việc với Du thì lặng lẽ bước lùi ra sau chẳng dám có ý kiến, nhưng cô ta có vẻ hơi bứt rứt. Vì đây không phải là lần đầu tiên cô ta có mặt trong phòng mổ. Cô ta đã từng phụ tá cho biết bao nhiêu bác sĩ khác. Vậy thì cái trường hợp vừa rồi… Có thể nói là tốt đẹp được không?
Trong khi anh chàng bác sĩ thực tập chen vào:
– Tôi cũng có cùng một nhận xét với bác sĩ Dụ Ban nãy… cái chết đến với bệnh nhân, hình như khá đột ngột.
Bác sĩ Lưu chỉ yên lặng, gật gù rồi bước ra ngoài.
Văn Du đợi một chút rồi bước theo. Bề ngoài tỏ ra khá điềm tĩnh, nhưng thật ra thì Du đang run sợ. Không run sợ sao được khi mà… một mạng người đã kết thúc. Mà chính tay Du đã kết thúc cái mạng sống đó.
Du đi về phòng riêng, ngồi xuống ghế, nhìn vào đôi taỵ Nếu thực sự như vậy thì… đôi tay ta lại thấm máu… Chuyện này nếu có Chấn Bình… nghĩ tới Chấn Bình… Du càng sợ hãi hơn. Chàng cố xua hết những ám ảnh khủng khiếp.
Và Du ngồi như vậy không biết bao lâu. Mọi thứ đã qua, bây giờ chỉ còn một rắc rối khác. Nếu gia đình nạn nhân thắc mắc, đòi khám tử thi thì sao? Rõ ràng là trước đó bệnh nhân không hề có tiền sử bệnh tim mà?
Có tiếng gõ cửa. Rồi một người bước vào. Du nhìn lên. Bác sĩ thực tập Trương Vĩnh Quang.
Quang đã nhìn Du với nụ cười:
– Mọi chuyện đã tốt đẹp.
– Tốt đẹp?
– Vâng. Tôi đã thuyết phục gia đình bệnh nhân.
Trương Vĩnh Quang cười nói, cái thái độ khôn ranh chẳng kém Du.
– Tôi đã hù dọa họ, và cuối cùng họ đã đồng ý bỏ qua ý định tái khám tử thi.
Văn Du nghe nói thở phào, nhưng lại tò mò:
– Cậu đã dùng cách nào?
– Tôi đã nói là muốn xét nghiệm lại thì phải mổ tung cơ thể tử thi, mà như vậy cái xác sẽ không còn toàn vẹn. Như vậy nếu theo cái quan niệm chết vẫn còn phần hồn của dân tộc mình, thì người chết sẽ không an lòng. Kết quả… sau khi bàn bạc… họ đã bỏ ý định khiếu nại.
Văn Du nhìn Quang… Cái anh chàng thông minh nhưng cũng khá ranh mãnh, ranh mãnh không thua chàng… Cộng tác tạm thời với hắn thì tốt! Nhưng kéo dài… sẽ là một đe dọa không nhỏ…
Du là người cao tay ấn, nên nghe xong chỉ giả vờ nhún vai nói:
– Ồ! Thật ra nếu gia đình nạn nhân có khiếu nại cùng chẳng ăn thua gì. Ông ta chết là vì bệnh tim, chứ nào phải tại ta đâu?
Trương Vĩnh Quang gật đầu, nhưng dù gì anh ta cũng có kiến thức chuyên môn. Anh không ngu lắm. Có điều, một con chim mới đủ lông cánh muốn bay nhảy thì còn nhiều thứ phải nhờ vả nương tựa Du, và như vậy tốt nhất chẳng nên phản kháng.
– Dạ bác sĩ nói đúng. Tôi cũng thấy như vậy…
Văn Du cười. Chẳng phải vì tán đồng… mà vì thấy rõ cái dã tâm của Quang. Tạm thời ta cần hắn, nhưng chỉ sử dụng có tính cách tạm thời thôi. Du nghĩ và nói:
– Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là bác sĩ trợ tá của tôi. Và bao giờ cái bệnh viện từ thiện của tôi t