Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324111

Bình chọn: 9.5.00/10/411 lượt.

õ mà.

– Tôi không biết – Vĩnh Quang nói – Nhưng mà cô Hạ à… Cô cũng nên suy nghĩ cẩn thận trước khi phát biểu. Phải nghĩ đến tương lai của mình nữa chứ? Nói cho cô biết, chuyện vừa rồi cô nói với tôi, chứ người khác là nguy hiểm cho cô lắm nhé.

Cô y tá có vẻ ngang bướng:

– Nguy hiểm gì? Cùng lắm là kết tội tôi chụp mũ, nói xấu bác sĩ, rồi đuổi việc tôi. Nhưng mà thà bị nghỉ việc, chứ nếu tình trạng này kéo dài, chắc tôi làm việc không nổi, lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt.

Có tiếng Trương Vĩnh Quang khuyên:

– Cô Hạ này, nếu tôi là cô, tôi sẽ giả câm giả điếc. Cô không thấy bây giờ thanh thế của bác sĩ Du ra sao ư? Đụng với ông ấy cũng giống như trứng chọi với đá, chỉ thiệt thân. Thôi hãy cố gắng mà quên chuyện đó đi.

– Làm sao có thể quên được – Cô y tá Hạ xúc động nói – Khi chính mắt mình nhìn thấy một mạng người chết một cách vô lý? Anh có thể chịu được điều đó sao?

– Không ai chịu được – Vĩnh Quang nói – Nhưng phải quên thôi. Bởi vì cô phải biết là ông ấy cũng đã bù trừ cho gia đình người ta hai triệu bạc rồi.

Hình như cô y tá thút thít khóc:

– Hai triệu bạc có nghĩa lý gì so với một mạng sống? Nếu chuyện này mà để yên. Chắc chắn sau này có nhiều nạn nhân sẽ phải chết dưới tay ông ấy.

– Hãy coi như một điều xui xẻo đi! Và đừng nhắc đến nữa. – Vĩnh Quang nói.

Đứng bên ngoài, mặt Văn Du càng lúc càng tái. Du nghe gần như hết câu chuyện. Chàng không chịu được, vội bước đi. Du biết, và biết rất rõ. Vậy là mọi sự Vĩnh Quang và cả cô y tá đều rõ hết. Với họ, Du không còn là từ mẫu, mà là một tay sát nhân. Vậy thì… phải ứng phó, bằng mọi cách phải ứng phó…

Du vẫn đi vào toilet, xong quay ra lấy xe đến nhà Mỹ Dung. Du cố tạo một khuôn mặt thật tươi trước mặt moi người. Du nghĩ để đối phó với Quang mọi thứ không khó khăn lắm.

Và một kế hoạch được vạch ra trong đầu Du.

Buổi chiều ở bệnh viện thường không khám cho người ngoại trú mà dùng để kiểm tra bệnh lý bệnh nhân nằm ở trong bệnh viện. Du hạ lệnh cho Quang thay chàng xuống phòng bệnh. Khi đã đẩy Quang đi được rồi, Du mới nhấc điện thoại lên, gọi cô y tá Hạ vào phòng.

Cô y tá nhận lệnh lên ngay, nhìn Du căng thẳng:

– Bác sĩ cho gọi tôi?

– Vâng, cô ngồi xuống đi – Du cười một cách nhẹ nhàng – Tôi có tí việc muốn nói với cô.

– Dạ.

Cô y tá rụt rè ngồi xuống. Văn Du thật ung dung:

– Hình như cô hơi hiểu lầm tôi một chút?

Cô y tá ngẩn ra:

– Da… đâu có… đâu có bác sĩ?

Du đi thẳng vấn đề:

– Ban trưa, tôi đã nghe hết những lời đối thoại của cô với bác sĩ Vĩnh Quang trong phòng bác sĩ thực tập rồi. Vì vậy tôi thấy cần phải giải thích một chút.

Cô y tá tái mặt:

– Thưa bác sĩ. Buổi trưa, tôi không được bình tĩnh nên nói năng bậy bạ. Tôi thật có lỗi, xin bác sĩ tha thứ cho.

Thái độ của Văn Du thật ôn hoà:

– Tôi cũng thừa nhận một điều là cái hôm giải phẫu đó… Cô cũng đã thấy. Người tôi không được khỏe. Tôi hơi choáng, nhưng vì nhiệm vụ phải nhận thôi.

Cô y tá ngồi thu người lắng nghe. Cô đã tưởng mình bị gọi lên là để nghe quở trách. Không ngờ bác sĩ du lại cởi mở, lại thành khẩn nhận sai sót như vậy. Thường ngày cô cùng nể vì Du, nên hành động của Du hôm nay làm cô cảm động.

– Tôi thật có lỗi, bác sĩ a…

– Không đâu, cô nhận xét như vậy cũng đúng, có điều hôm ấy tôi tuy không khoẻ, nhưng tôi có thể khẳng định với cô một điều là tôi đã giải phẫu cho bệnh nhân rất đúng bài bản… Tôi là bác sĩ cơ mà… Tôi phải có trách nhiệm trước mạng sống của bệnh nhân mình chứ?

Cô y tá run rẩy, đứng dậy:

– Vâng. Thưa bác sĩ, tôi biết là tôi đã nói sai, mà chuyện đó tôi chỉ mới nói với bác sĩ Vĩnh Quang thôi. Nếu sau này tôi nghe ai nói đến chuyện đó, tôi sẽ giúp bác sĩ giải thích.

– Nếu vậy thì tốt – Văn Du vui vẻ nói – Tôi chỉ cần cô hiểu và an tâm. Còn chuyện phải biện minh với những người khác, tôi thấy cũng không cần thiết lắm. Cô hiểu chứ?

– Vâng, thưa bác sĩ – Cô y tá cảm động nói – Từ đây về sau chắc tôi còn phải học hỏi cách làm người của bác sĩ nhiều lắm.

– Ờ! – Văn Du gật gù – Tôi rất hài lòng với cách sửa sai vừa rồi của cộ Có lẽ sau này khi bệnh viện từ thiện của tôi được thành lập, tôi sẽ còn nhờ đến cô nhiều lắm.

Cô y tá giật mình:

– Bác sĩ nhờ tôi?

– Vâng. Với kinh nghiệm sẵn có của cộ Tôi nghĩ cô rất thích hợp với vai trò một y tá trưởng.

– Dạ, không dám, không dám! – Cô y tá Hạ nói – Nhưng dù gì tôi cũng hết sức cảm ơn bác sĩ.

Văn Du khoát khoát taỵ Cô y tá Hạ vội vã đi ra ngoài. Cô cảm thấy như chuyện vừa rồi giống tái ông thất mã, tưởng xui mà hên, sự may mắn sắp đến với mình rồi!

Văn Du vẫn ngồi yên trên ghế, chàng vươn vai mệt mỏi. Coi như đã giải quyết xong một việc, chỉ còn lại một mình Trương Vĩnh Quang. Và Du chợt nhớ đến số tiền hai triệu mà ban trưa Quang đã đề cập đến. Hắn làm sao biết đến số tiền hai triệu của Mỹ Dung chứ? Ở đây có một nghi vấn quan trọng vì… nếu Du không lầm. Chuyện đó ngoài chàng và Mỹ Dung chỉ có gia đình nạn nhân biết thôi.

Thế là Du nhấc ống nghe lên, quay số gọi đến nhà Mỹ Dung. Thật lâu mới có người tiếp:

– Mỹ Dung, anh đây, Văn Du đây.

– à! – Hình như có tiếng ngáp dài của Mỹ Dung – Anh đấy à? có chu


Snack's 1967