
yện gì vậy? Em tưởng là ai gọi lại chứ?
– Rất tiếc là đã làm mất giấc ngủ trưa của em – Văn Dụ lịch sự nói – Em rảnh không? Nếu rảnh đến văn phòng ở bệnh viện, anh có việc nhờ em một chút.
– Anh lúc nào cũng khách sáo – Mỹ Dung trách yêu – Chuyện gì nói đi, em sẽ làm ngaỵ Ờ mà sao ban trưa anh đến đây dùng cơm không nghe anh đề cập đến?
– Tại anh quên.
– Vậy thì em thay đồ xong sẽ đến ngay đằng anh.
– Thôi khỏi. Bây giờ em chỉ cần đi thẳng đến nhà của nạn nhân chết vì mổ ruột. Cái nhà hôm trước mà em đã đến và cho hai triệu đó? Em hỏi họ xem, có đem chuyện này ra kể cho ai nghe không? Biết xong, em thông báo liền cho anh biết nhé?
Mỹ Dung không hiểu:
– Chuyện đó quan trọng lắm à? Em phải đi ngay ư?
– Vâng – Văn Du vội nói – Em cần phải làm sáng tỏ ngay vì em biết không, có người đã đem chuyện đó ra bôi nhọ anh. Họ cho là anh đã dùng số tiền đó để mua chuộc gia đình nạn nhân để họ không khởi tố.
– Có chuyện như vậy à? – Mỹ Dung kêu lền – Vậy thì em sẽ đi ngaỵ Anh chờ nhé. Em sẽ điện thoại báo cho anh biết ngay.
Đặt máy xong, Du thở phào. Bây giờ chỉ còn chờ Mỹ Dung đến điều tra rồi báo cáo cho Du biết thủ phạm là ai, chàng sẽ có biện pháp để hành động. Với Du, ngoài Quang ra chẳng còn ai khác, và nếu vậy thì dễ thôi. Chướng ngại phải được dẹp bỏ. Con đường đến với thành công ngắn lắm. Không thể bỏ cuộc nửa chừng được.
Văn Du bắt đầu làm việc. Chàng mang hồ sơ bệnh lý ra nghiên cứu. Đang lúc đó. Chuông điện thoại reo vang. Du biết đấy là cú điện thoại chàng đang chờ.
– Alô! Đây là văn phòng của bác sĩ Du đây.
– Anh Du đấy à. Em đã làm xong công việc anh giao phó.
Giọng nói của Mỹ Dung.
– Thế nào? Kết quả ra sao?
Văn Du nôn nóng, nhưng Mỹ Dung làm chàng thất vọng.
– Họ bảo là họ không có nói cho ai biết cả. Có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm.
– Làm gì có chuyện như vậy được – Văn Du cắt ngang – Họ không nói mà sao người khác biết?
– Em cũng không biết.
– Thế họ có cho biết là sau khi em về rồi, có ai đến đấy không?
– à… Có… Họ bảo là sau khi em đưa chi phiếu hai triệu cho họ. Mấy tiếng đồng hồ sau có ông bác sĩ tên Quang đến, nhưng không có hỏi chuyện gì khác ngoài chuyện làm một số thủ tục gì đó.
– Thôi tôi biết rồi – Văn Du kêu lên – Tôi đoán nào có sai đâu. Chính hắn!
– Nhưng người nhà của nạn nhân nào có nói gì đâu? Họ thề. Họ cũng không muốn người khác biết chuyện đó.
Văn Du sa sầm nét mặt, nói vào máy:
– Em khờ lắm, người lớn có thể là không nói, nhưng trẻ con lại hay khoẹ Thôi được rồi, cảm ơn em. Việc đó để anh xử lý.
Nhưng Mỹ Dung có vẻ quan tâm:
– Vậy bây giờ anh tính sao?
– Không có gì quan trọng – Văn Du gật gù nói – Anh định gặp hắn để giải thích.
– Anh nhắm có ổn không?
– Hãy yên tâm, Mỹ Dung – Văn Du nói – Anh nghĩ là… hắn rồi sẽ hiểu được thôi.
– Vậy thì, chiều nay anh ghé nhà em nhé?
– à… chuyện đó chắc không được – Văn Du nói – Tối nay anh có cái hẹn với mấy anh bạn bác sĩ khác, họ muốn đến nhà anh chơi… à mà còn nữa… cửa xe anh bị hư, chắc anh còn phải đi sửa nữa.
– Vậy à? – Giọng Mỹ Dung có vẻ thất vọng – Cửa xe sao lại bị hư vậy?
– Anh cũng không biết – Văn Du nói rồi cười vào ống nghe – Em làm gì mà trẻ con vậy? Chúng ta mới gặp nhau ban trưa mà. Mai sẽ đền bù, trưa mai anh cùng dùng cơm với em rồi tối mai mình sẽ đến vũ trường khiêu vũ. Nhưng mà… phải chờ anh sửa xong xe nhé. Cánh cửa trước bên tay lái anh, đóng không kín được em ạ.
– Thôi được – Mỹ Dung nói – Vậy tối nay em sẽ điện thoại đến đằng anh để biết kết quả.
Văn Du hôn gió vào máy, rồi đặt điện thoại xuống. Vâng, tối nay phải có một cuộc họp bạn bè tại nhà. Du đã tính và mọi kế hoạch phải ăn khớp, phải thành công.
Văn Du lại cầm ống nghe lên quay số cho một số bác sĩ đồng nghiệp trẻ. Chàng mời họ tối nay đến nhà chàng dùng cơm, sẵn bàn bạc một số công việc ở bệnh viện tương lai. Đây là đám đồng nghiệp vừa là bạn bè cũ. Họ cũng biết chuyện Du sắp trở thành giám đốc bệnh viện, đương nhiên họ sẽ nhận lời, vì biết đâu rồi sẽ có cơ hội tiến thân cho họ?
Tuổi trẻ nào lại không có tham vọng?
Đang lúc Du liên hệ điện thoại thì Trương Vĩnh Quang bước vào. Văn Du ra hiệu cho Quang đợi chàng một chút. Rồi cố ý nói to vào máy chuyện tổ chức bữa cơm tối ở nhà cùng bàn chuyện bệnh viện tương lai. Sau đó mới đặt ống nói xuống.
Trương Vĩnh Quang báo cáo ngay:
– Kiểm tra các phòng bệnh xong tất. Mọi diễn biến bình thường.
Văn Du gật gù:
– Giao việc cho cậu bao giờ tôi cũng yên tâm, lúc nào cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Rồi như sực nhớ ra, Du nói:
– à quên nữa, tối nay ở nhà tôi có tổ chức một bữa cơm họp mặt bạn bè. Cậu cùng đến nhé?
– Tôi cũng được mời à?
Vĩnh Quang có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giấu được sự mừng rỡ. Vì rõ ràng là Du rất quan tâm đến chàng.
Văn Du tiếp:
– Sau khi tan sở cậu chờ, tôi sẽ lái xe, mình cùng đi. Nhớ đấy, năm giờ chờ tôi.
Vĩnh Quang gật đầu rồi vội vã rút lui ra ngoài. Du nhìn theo với nụ cười nham hiểm. Không có gì qua mắt được chàng. Đóng kịch ư? Du đã rành quá… những hạng người như Quang. Thượng đội hạ đạp như chàng thôi. Đồng nghiệp mà. Có dịp là đạp trên cổ n