Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324264

Bình chọn: 9.5.00/10/426 lượt.

khi ngất xỉu, đã cố lăn người thật nhanh vào lề đường…

Du khẽ trở mình, và khi trông thấy những người đang có mặt quanh giường. Cha chàng, ông Địch Sanh, rồi Văn Điệt, Mỹ Dung và cả hai bác sĩ có mặt ở hiện trường là bác sĩ Thái và bác sĩ Đinh, Văn Du đã rên rỉ rồi yếu ớt hỏi:

– Còn… còn Trương Vĩnh Quang đâu rồi?

ông Địch Sanh với đôi mắt đỏ ngầu, vội nói:

– Con hãy nằm nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Chuyện này cũng không phải là lỗi ở con.

– Nhưng mà… Trường Vĩnh Quang đâu?

Du hỏi lần nữa. Mọi người lại tưởng là vì Du quan tâm đến đồng nghiệp. Chớ đâu biết là Du muốn hỏi để xác định xem Vĩnh Quang còn sống hay đã chết? Mục đích của anh ta đã đạt được chưa?

Bác sĩ Thái nghe hỏi lắc đầu nói:

– Anh Du này. Tốt nhất anh nên nằm yên. Bác trai nói đúng đấy, chuyện này không phải lỗi ở anh. Chiếc xe bị tuột thắng văng ra khỏi xa lộ. Nó rớt xuống vực. Khi chúng tôi chạy đến thì nó đã bốc cháy. Không làm sao cứu vãn được nữa…

– Như vậy có nghĩa là cậu ấy…

Văn Du lắp bắp hỏi. Bác sĩ chủ nhiệm khoa đứng gần đấy nói:

– Vĩnh Quang chết rồi. Chết ngay tại hiện trường.

Bác sĩ Đinh lắc đầu:

– Văn Du, mạng của cậu lớn lắm đấy. Tai nạn nghiêm trọng như vậy mà cậu chỉ bị chấn thương nhẹ. Coi như cậu được phép lạ cứu.

Mỹ Dung đứng cạnh thút thít:

– Ban chiều lúc gọi điện thoại cho em, anh có cho biết là cánh cửa xe bị hư, khóa không kín được, anh định đi sửa, chưa kịp thì… tai nạn xảy ra! Em tưởng là đã mất anh rồi chứ?

Văn Du liếc nhanh về phía Mỹ Dung. Cô nàng vẫn chưa hết kinh hãi.

ông Địch Sanh thấy Du đã qua khỏi cơn nguy hiểm, đứng dậy nói:

– Thôi bây giờ con đã tỉnh rồi, lại có Mỹ Dung ở đây, cha và Văn Điệt sẽ về nghỉ một chút, mai sáng sẽ quay lại nhé?

Bác sĩ Lưu, bác sĩ Thái và Đinh thấy chẳng cần đến mình nữa nên cùng cha con ông Địch Sanh bước ra. Chỉ còn lại Mỹ Dung với Văn Du trong phòng.

Văn Du yếu ớt gọi:

– Mỹ Dung em!

Mỹ Dung đến gần:

– Vâng, em đây.

– Lúc đó hẳn em sợ lắm hở?

– Dạ – Dung đáp rồi nhìn Du thật lâu, hỏi:

– Bây giờ chỉ còn anh và em, anh nói thật đi, đây là một tai nạn bất ngờ à?

– Dĩ nhiên là vậy – Văn Du thở dài – Không lẽ em cũng nghi ngờ anh nữa ư? Em phải biết là… trước đó anh và Vĩnh Quang đã xóa hết mọi hiểu lầm…

Mỹ Dung lắc đầu, rồi lại lắc đầu:

– Nếu trước đó mà em không được anh cho biết chuyện cánh cửa xe bị hư, thì em đã nghi ngờ. Nhưng mà… anh biết không đó là một tai nạn khủng khiếp, cái xác của Trương Vĩnh Quang cũng bị đốt cháy thành than luôn!

– Vậy à?

Văn Du thở dài, rồi lắc đầu, Mỹ Dung tiếp:

– May là chuyện lục đục giữa anh và Vĩnh Quang chỉ có em biết. Bằng không với cái tai nạn hi hữu này, em nghĩ rồi sẽ còn nhiều rắc rối khác cho anh.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh chợt mở rồi Văn Điệt đột ngột xuất hiện. Điệt nói:

– Xin lỗi nhé, cha bỏ quên chiếc áo Pardessus, nên nhờ em quay lại lấy.

Văn Du bực mình, trừng mắt nói:

– Cậu không biết phép tắc gì hết? Muốn vào phải gõ cửa báo trước chứ? Sao lại đường đột xông vào vậy?

– Xin lỗi.

Điệt nói và nhìn anh với ánh mắt lạ lùng, rồi lui ra ngoài.

Mỹ Dung không hiểu, ngăn Du:

– Anh sao khó vậy? Dù gì Văn Điệt cũng là em ruột của anh mà?

– Chính vì nó là em ruột mà anh mới thấy giận chứ? Người gì mà đến cái lịch sự tối thiểu cũng không có. Thật xấu hổ khi có một thằng em như vậy.

– Tại anh khắt khe quá, chứ em thấy Văn Điệt cũng chưa đến đỗi nào đâu?

– Hừ!

Văn Du ậm ừ nhưng vẫn không vui. Mỹ Dung lại ngồi xuống.

– Anh nói đi. Lúc đó chuyện gì đã xảy ra vậy?

– Em muốn nói chuyện gì?

– Thì tai nạn đó!

– à… anh cũng không nhớ rõ… – Văn Du làm như cố nhớ lại, rồi tiếp – Tất cả xảy ra đột ngột quá. Anh chỉ thấy tay lái mất điều khiển, rồi có một sức mạnh nào đấy đẩy anh văng ra cửa… Sau đó anh hoàn toàn không biết gì nữa.

Mỹ Dung xuýt xoa:

– Mạng anh rõ lớn thật nên mới may mắn như vậy. Bác sĩ đồng nghiệp cho em biết anh chỉ bị gãy chân và trật khớp tay, còn những vết thương khác chỉ nhẹ thôi…

Rồi như nhớ ra, Dung tiếp:

– à, còn nữa. Anh biết không, chuyện lạc quyên của chúng ta sắp hoàn thành. Nhưng mà… bị cái chuyện này, chắc phải tạm gác lại một thời gian.

Văn Du nói:

– Chuyện đó không có gì phải lọ Anh nghĩ rồi chỉ cần nghỉ ngơi vài ba hôm. Rồi sau đấy anh có thể tiếp tục công việc trở lại bằng cách di chuyển bằng nạng…

Mỹ Dung âu yếm nhìn vị hôn phu:

– Anh làm em cảm động, em rất thích cái tính say mê công việc của anh… Mà cha cũng từng khen. Cha nói có một thằng rể như anh rất xứng đáng.

Văn Du cười:

– Cha em quá khen thôi, chứ anh nào có hơn ai.

Mỹ Dung đề nghị:

– Bao giờ vết thương ổn định, được xuất viện, anh tạm thời về nhà em dưỡng thương nhé? Phải ở nhà em mới tiện chuyện đi lại. Vì xe của anh bị cháy tiêu rồi… Có cần đi đâu, em sẽ cho tài xế lái đi tiện hơn.

Văn Du suy nghĩ rồi hỏi:

– Bây giờ mấy giờ rồi em?

– Hai giờ khuya.

Du giật mình:

– Hai giờ khuya? Sao em chưa về nhà?

– Anh yên tâm. Nhưng anh không cần em bên cạnh à?

– Thôi khỏi – Văn Du nói – Em về đi, anh không đành lòng để em phải khổ cực thế này. Cần gì ở đây đã có y tá…

Mỹ Dung


Pair of Vintage Old School Fru