
ngay cả chuyên viên đàm phán cũng không ngoại lệ.
Thì ra có một người như vậy, có thể dùng trái tim thay đổi tất cả.
Tạ Chính Phong đem mảnh vụn quần áo từ trong ngực, đưa tới trước mặt Tạ Thiên Ngưng, đau lòng nói: “Cháu đưa quần áo cho chú, tất cả bị kéo làm hư hết.”
Tạ Thiên Ngưng cầm một chút mảnh vụn quần áo, nhìn một chút, rất tức giận, quay người lại, hướng về Ninh Nghiên rống to: “Dì nói, cháu hôm qua mới đưa quần áo cho chú, tại sao biến thành như vậy?”
“Dì, dì —-” Ninh Nghiên bị khí thế mãnh liệt của Tạ Thiên Ngưng làm sợ, hơn nữa có chút chột dạ, cho nên không dám nói gì?
Sớm biết bộ quần áo này đối với Tạ Chính Phong quan trọng thế nào, cô cũng không động.
“Dì nói a, dì tới cùng đã làm gì chú để chú giận muốn tự vẫn? Ninh Nghiên, cháu mười năm nay luôn miệng kính trọng gọi dì nhưng cũng không phải tôi sợ dì. Dì cùng Tạ Minh San luôn khi dễ chú, bây giờ chế giễu, đem ông ấy đến nỗi muốn tự vẫn, không lẽ hai mẹ con các người muốn bức ông ấy chết sao?”
“Dì cũng không muốn chuyện này sẽ nghiêm trọng như thế, ai biết ông ấy đem quần áo kia quan trọng như vậy? Lúc đó chẳng qua là hơi tức quá, cho nên mới —–”
“Quần áo là dì hủy, có đúng hay không?”
“Không phải dì.” Ninh Nghiên không hề nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận.
“Không phải dì, thì chính là Tạ Minh San, đúng không?”
“Này —-”
Ninh Nghiên lần này cứng họng, trong lòng vừa hoảng vừa vội, căn bản không biết nên nới như thế nào mới phải.
“Đó chính là Tạ Minh San cắt, các người tại sao muốn đem quần áo tôi cho chú cắt bỏ, dì nói a?” Tạ Thiên Ngưng lúc này đang trong cơn giận dữ, căn bản là không khống chế cỗ lửa giận, tức giận chất vấn Ninh Nghiên, trong lòng căn bản đem cô là dì mà đối xử.
Mười năm nay, dì đều đem cô như người giúp việc mà đối xử, căn bản là chưa từng lo lắng cho cô, như vậy dì a, có muốn hay không cũng không có cái gọi là.
“Tạ Thiên Ngưng, cô còn cảm thấy không đủ xấu mặt sao? Có phải hay không nên đứng ở chỗ này nói chuyện.” Ninh Nghiên không muốn nói, vì vậy nói sang chuyện khác.
“Tôi một chút không cảm thấy xấu mặt, ngược lại là dì, cảm thấy rất xấu mặt có đúng hay không? Dì a, hôm nay dì không nói rõ ràng tại sao đem quần áo chú cắt thành như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tôi nhất định ở chỗ này nói. Đừng hoài nghi tôi nói, Tạ Thiên Ngưng tôi nói được là làm được. Bây giờ tôi, đã không còn là tôi trước kia, sẽ không để các người tùy ý bắt nạt. Nói, tại sao lại làm hỏng quần áo của chú?” Tạ Thiên Ngưng đem lời nói ra, cường thế ra lệnh cho Ninh Nghiên nói hết thảy.
Hôm nay cô tức đến cực điểm, cũng nhịn đến cực điểm, không thể nhịn nữa, cho nên không muốn nhịn nữa.
CHƯƠNG 132: KHÔNG THUA TRẬN THẾ
Lời nói của Tạ Thiên Ngưng, khiến Ninh Nghiên sợ đến phát run, vốn định đề cao khí thế, đem chuyện ép xuống, chờ về nhà rồi từ từ nói, nhưng không nghĩ tới, đối phương khí thế so với bà còn cao hơn, hơn nữa đám người xung quanh đây cũng bắt đầu xôn xao bàn tán, bà căn bản không ép xuống nổi.
Hàng xóm xung quanh rất bất mãn với hành động của Ninh Nghiên, rối rít chỉ chỉ chỏ chỏ bà, một số người lớn tuổi, thật sự không nhìn nổi nữa, liền đứng ra chỉ trích bà trước mặt mọi người.
“Ninh Nghiên à, ta làm hàng xóm với nhà cháu cũng đã nhiều năm rồi, tất cả những chuyện lớn nhỏ nhà cháu, ít nhiều gì cũng biết một chút. Chồng cháu vì chống đỡ cái nhà này, quanh năm suốt tháng cũng không nỡ bỏ tiền ra để mua một bộ quần áo cho hẳn hoi, ra ra vào vào cũng chỉ có mấy bộ quần áo, cháu nhìn không chán, nhưng ta đã nhìn chán rồi, cháu là vợ thì cũng nên quan tâm đến chồng mình đi. Còn con gái của cháu nữa, ta thấy nó hầu như ngày nào cũng mặc quần áo mới, chẳng lẽ nó không thể mua cho ba của mình một bộ hay sao? Làm vợ nên có dáng của người vợ, con gái nên có dạng của con gái, gia đình như vậy mới có thể hòa thuận được.”
“Không đúng, con gái của bà ấy không phải đã gả cho người có tiền ư, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không thấy con gái bà ấy cùng con rể đâu?”
“Đúng vậy, Ninh Nghiên, sao lại không thấy con gái của bà đâu?”
Ninh Nghiên càng nghe càng phiền, thật tức muốn chết, khống chế không được mình, vì vậy rống to hô: “Tất cả im miệng cho tôi.”
Tiếng hô như vậy, khiến hàng xóm xung quanh giật nảy mình, thế nhưng một số người lớn tuổi lại không sợ, tiếp tục nói: “Chúng ta nói thế nào cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, người một nhà, quan tâm lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, đó mới có thể coi là người một nhà, mà gia đình mới có thể hạnh phúc được.”
“Đám tam cô lục bà kia, đã nói đủ chưa?” Ninh Nghiên lần nữa rống to.
Lần này, không có ai dám lên tiếng nữa, mặc dù bất mãn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nhiều lời cũng không tiện.
Tạ Thiên Ngưng thấy Ninh Nghiên dù chết thái độ cũng không hối cải, thậm chí không nhận ra được một chút sai lầm, trong lòng đối với bà không còn bất cứ hy vọng nào nữa, dứt khoát không hỏi bà nữa, quay sang hỏi Tạ Chính Phong: “Chú, quần áo của chú bị ai cắt nát vậy?”
Tạ Chính Phong trầm tư một chút, sau đó đau lòng nói: “Sáng sớm hôm nay, Minh San cả