Duck hunt
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324250

Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.

uần áo chứ?”

“Không có mặc sai, quần áo rất chỉnh tề, anh giúp em nhìn, không sai chút nào.” Phong Khải Trạch trước mặt mọi người, cưng chiều nói giỡn.

“Ô, em không phải ý này, ý em là mặc quần áo tham dự như vậy, có phải sai không?” Cô làm nũng hỏi tới, bĩu môi, mang theo tức giận lại đáng yêu.

“Quy tắc là do người định, anh nói không sai thì là không sai.” Lời nói thật bá đạo, cưng chiều, dịu dàng nở nụ cười.

Mỗi một hành động của Phong Khải Trạch đối với Tạ Thiên Ngưng càng làm cho người khác trợn trọn mắt.

CHƯƠNG 89: ÂN TÌNH ĐOẠN TUYỆT

Tạ Minh San nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như thế đang cưng chiều Tạ Thiên Ngưng, hơn nữa còn cướp đi toàn bộ ánh hào quang của cô, trong lòng vô cùng tức giận.

Chị họ, tại sao chị không chịu thành toàn cho tôi?

Tại sao muốn phá hoại hạnh phúc của tôi?

Vì giữ hình tượng, dù Tạ Minh San tức giận thế nào cũng phải nhịn, đành cắn chặt hàm răng, hai mắt ẩn chứa căm hận nhìn chằm chằm cô, trong lòng thầm mắng: ‘Tạ Thiên Ngưng, xem như chị lợi hại.’

Ninh Nghiên khôi phục thần trí, phát hiện sự việc có gì đó không đúng, nhìn thấy con gái mình đã tức giận đến sắp bốc khói, hơn nữa toàn bộ sự chú ý của mọi người đều hướng về Tạ Thiên Ngưng, vì vậy bà quyết định chủ động mở miệng, phá vỡ yên lặng.

“Chà chà, giờ đến lúc chú rễ hôn cô dâu rồi.”

Câu này khiến tất cả mọi người thu hồi tầm mắt, cứng ngắc đáp lại: “Đúng đúng đúng, đến lúc cho chú rễ hôn cô dâu rồi.”

“Chú rễ hôn cô dâu đi.”

Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, sững sờ, cho đến khi người trong lễ đường gào thét hắn mới tỉnh lại, lúng túng thu lại tầm mắt, quay lại nhìn Tạ Minh San.

Vừa nảy hắn bị sao vậy, tại sao khi nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng thì liền như mất hồn?

Nhìn cô dâu trước mặt, hắn bỗng thấy rối loạn, trước kia vô cùng mong đợi, sao hôm nay lại thành do dự.

Chẳng lẽ hắn đang hối hận?

Hắn không thể nào hối hận, không thể nào.

Lâm Thục Phân vì muốn hôn lễ diễn ra bình thường nên đứng lên, khó chịu hỏi: “Thiên Ngưng, cô làm vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Trả thù.” Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng nhìn bà, trực tiếp trả lời, một chút cũng không che giấu.

Tại sao phải che giấu, bây giờ cô cũng không cần phải làm thế.

“Cô–” Lời nói trực tiếp như thế khiến Lâm Thục Phân rất tức giận, hậm hực cảnh cáo cô: “Thiên Ngưng, cô thật quá đáng, Thiếu Hoa cùng Minh San thật lòng yêu nhau, cô cần gì phải phá đám bọn chúng? Nếu như cô tiếp tục phá đám, vậy tôi sẽ kêu bảo vệ tống cổ cô ra.”

“Bác gái, cháu chỉ nói là đến báo thù, cũng không có nói là đến phá đám buổi hôn lễ này, ngược lại, cháu rất hi vọng buổi hôn lễ sẽ tiến hành thuận lợi.”

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Bác cảm thấy cháu nên làm gì?”

“Thiên Ngưng, tôi hiểu Thiếu Hoa bỏ cô để chọn Minh San là không đúng, nhưng hôn ước giữa cô và Thiếu Hoa, đó là mong muốn của ba cô, không phải ý nguyện của nó, hi vọng cô có thể hiểu chuyện một chút, không cần miễn cưỡng giành giật những thứ không thuộc về mình.” Lâm Thục Phân thử nhẹ giọng khuyên Tạ Thiên Ngưng, hi vọng cô buông tha.

Tạ Thiên Ngưng không trả lời bà, khinh miệt nhìn Ôn Thiếu Hoa, giễu cợt nói: “Ôn Thiếu Hoa, anh nói tôi là dân hai lúa chính gốc, vô cùng xấu xí không có chút hương vị phụ nữ, cũng bởi vì lý do này, anh có thể không màng đến những gì tôi làm trong 10 năm qua, không chút do dự từ bỏ tôi. Nhưng giờ tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi không phải là con vịt xấu xí mà là thiên nga trắng xinh đẹp. Với lại tôi cũng nên cảm ơn anh, nếu như anh không chia tay thì tôi cũng vĩnh viễn không biết cái gì gọi là tình yêu, cũng không biết hôn nhân như thế nào mới hạnh phúc. Tất cả những người chỉ để ý vẻ bề ngoài như anh không đáng để tôi phó thác cả đời. Nhan sắc con người có thể biến mất theo thời gian, dù là dung nhan cực kì mỹ lệ cũng sẽ bị phá huỷ, tôi không muốn sau khi kết hôn lại bị anh vứt bỏ.”

“Cô—” Ôn Thiếu Hoa vô cùng mất mặt, vốn đang sững sờ mê hoặc trước vẻ đẹp của cô, thậm chí có chút hối hận cùng rung động, nhưng khi nghe những lời này thì chỉ còn tức giận.

Một người phụ nữ, bất kể ở trường hợp nào cũng phải suy nghĩ cho danh dự và tôn nghiêm của người đàn ông.

Người đàn bà đáng chết này, dám khiến hắn mất mặt như vậy ngay trong ngày quan trong nhất, kinh khủng, dù cô ta đẹp thế nào hắn cũng không thích.

Lâm Thục Phân cảm thấy Tạ Thiên Ngưng nói thật quá đáng bèn bước lên trước, căm tức nhìn cô, nghiêm nghị khiển trách: “Tạ Thiên Ngưng, làm người không nên quá đáng.”

“Bác gái, cháu thật sự quá đáng sao?” Tạ Thiên Ngưng giễu cợt hỏi ngược lại. Cô không hề cảm thấy mình quá đáng.

“Chẳng lẽ cô còn không thấy điều đó?

“Nếu như tôi thật quá đáng, các người cảm thấy buổi hôn lễ này còn có thể tiến hàng thuận lợi sao? Các người thật quá ích kỷ, có ai đã nghĩ qua cảm nhận của tôi không? 10 năm nay, tôi thật sự toàn tâm toàn ý bỏ ra mà không oán không hối, cuộc sống có thể có bao nhiêu cái 10 năm, tôi bỏ ra thời gian đẹp nhất của người con gái để đặt lên trên người đàn ông không đáng giá một xu này. Tôi thấy rất bất bình và uất ức cho nên tôi muốn trả thù, tôi muốn để cho bọn họ