
t không biết trả lời thế nào, cúi đầu nói không ra lời.
Phong Gia Vinh đã đoán được đại khái liền hỏi thẳng: “Đường Phi, thiếu gia nói thế nào cậu cứ nói lại là được.”
“Phong tiên sinh, thiếu gia nói chết cũng không đồng ý chuyện này.”
Hồng Thi Na ngồi ở bên cạnh nghe được câu này, mặt buồn rười rượi cúi đầu, ưu thương nói: “Bác trai, xem ra Khải Trạch không đồng ý hôn sự này rồi, cháu nghĩ hay là thôi đi.”
Thật ra thì cô tuyệt đối không muốn bỏ qua như vậy, chỉ là Phong Khải Trạch quá mức bài xích, cô cũng chỉ có thể lựa chọn buông tha.
Hơn nữa trong lòng anh đã thích cô gái khác, cho nên cơ hội lại càng nhỏ.
“Không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, kết thân cùng Hồng gia là chuyện phải làm, hơn nữa hôn sự của hai đứa, ta và ba của cháu đã định khi hai đứa còn nhỏ rồi, nó không muốn cũng phải nguyện ý. Thi Na, cháu chuẩn bị cho tốt, chờ làm cô dâu đi.”
“Bác trai, như vậy được sao, dù sao Khải Trạch anh ấy—–”
“Ta là ba của nó, chuyện của nó do ta quyết định. Hôn lễ của hai đứa sẽ được tổ chức vào tháng sau, ngày cử hành hôn lễ, ta chắc chắn Khải Trạch sẽ xuất hiện kết hôn với cháu.”
Nhận được lời hứa của Phong Gia Vinh, Hồng Thi Na tràn đầy hi vọng, ngẩng đầu nở nụ cười.
Bất kể như thế nào, có thể gả cho Khải Trạch là được rồi.
CHƯƠNG 91: TÊN KHỐN KIẾP
Tạ Thiên Ngưng cảm thấy suy sụp tinh thần ở trong nhà vài ngày, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống trôi qua như vậy thật không có sức sống, vì thế lấy sơ yếu lý lịch ra làm thật tốt, tính đi ra ngoài một lần nữa để tìm việc làm.
Trước khi ra ngoài, vừa vặn gặp ngay Phong Khải Trạch, hai người đúng là không hẹn mà gặp.
“Đi tìm việc à?” Phong Khải Trạch mỉm cười, ôn hoà hỏi.
“Hiện giờ tôi không có việc làm, thật sự nếu không tìm được việc sớm muộn ngồi không ăn mỏ vàng cũng hết.” Cô tức giận đáp lại anh một câu, sau đó đi về phía trước.
Nhưng mới đi được hai bước liền quay đầu lại, lễ độ hỏi: “Anh có phải rất rảnh không?”
“Rồi sao?”
“Dù sao anh cũng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, chi bằng lái xe đưa tôi ra ngoài, thế nào hả?”
“Anh khuyên em nên bỏ suy nghĩ đó đi, em sẽ không tìm được công việc nào đâu.”
Vốn tâm tình Tạ Thiên Ngưng không tệ, nghe những lời này của anh xong, mặt lập tức biến sắc liền chửi người: “Này, anh không muốn đi cũng đâu cần nguyền rủa tôi như vậy.”
“Anh chỉ nói sự thật, khẳng định em tìm không được việc.”
Đương nhiên tìm không được vì hiện giờ không có ai dám tuyển dụng cô.
“Anh xem thường người khác quá, bây giờ tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ khi tôi tìm được quay về đánh chết anh, hừ.” Cô hừ lạnh một tiếng, tự tin gấp trăm lần tiến thẳng về phía trước.
Cô cũng không tin, dựa vào năng lực của mình lại không tìm được việc.
Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, đang muốn đi cùng cô nhưng di động trong túi lại vang lên, không còn cách, anh đành dừng bước, móc điện thoại ra xem.
Lại là Đường Phi gọi đến, anh thật không muốn nghe. Nhưng do dự một chút, vẫn là nghe.
Nghe đối phương nói, ấn đường chau lại hết sức không vui, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thật lâu sâu mới đáp lại một câu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong liền cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía trước đã không còn thấy bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng. Cũng được, chỉ ra ngoài để tìm việc thôi, không có gì đáng lo cả.
Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút, nán lại thêm một thời gian ngắn, sau đó liền đi về phía trước, đến bãi đỗ xe, lên xe dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, anh không nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng ở ven đường chờ xe buýt.
Nhưng cô lại nhìn thấy xe anh, trong mắt bốc ra lửa giận, nhịn không được lầm bầm lầu bầu đầy oán giận: “Còn nói là muốn theo đuổi mình, gạt người, tự lái xe đi cũng không chịu chở mình một đoạn, tên khốn kiếp, về sau mình còn tin nửa câu của tên đàn ông thối này nữa thì mình không mang họ Tạ.”
Tạ Thiên Ngưng mắng xong, đúng lúc xe buýt đến, không suy nghĩ nhiều, cô liền lên xe, tính cố gắng đi tìm công việc, trở về làm cho tên điên tức chết.
Phong Khải Trạch lái xe thật nhanh, không tới một giờ đã về Phong gia, vừa vào cửa liền lạnh lùng hỏi: “Thế nào lại gấp gáp tìm tôi về, có chuyện gì?”
Phong Gia Vinh nhìn thấy thái độ của anh, tức giận đến muốn chửi người nhưng Đới Phương Dung không cho, kéo ông lại, dùng ánh mắt nhắc nhở ông đừng hành động theo cảm tính, sau đó liền đứng lên, mỉm cười nói: “Khải Trạch, con về rồi à, lại đây ngồi một chút.”
“Không cần, các người có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian.” Phong Khải Trạch đứng bất động, vững như Thái Sơn, nhìn thấy Hồng Thi Na cũng ở đây, trong lòng đã đoán được chuyện bọn họ muốn nói, vì thế trước hết tỏ rõ quyết định của mình: “Nếu muốn nói chuyện tôi cưới người phụ nữ này, vậy thì miễn đi.”
“…………..”
Hồng Thi Na khổ sở cúi đầu, trong lòng thật sự khó chịu, đôi mắt không nhịn được phiếm lệ, muốn khóc. Nhưng cô biết, trường hợp này không thể khóc, bằng không rất mất mặt.
Phong Gia Vinh chịu không nổi, đứng lên quát to: “Phong Khải Trạch, tao nói cho mày biết, chuyện hôn sự này tao đã tính rồi, cho dù mày không cưới cũng phải cưới.”
“D