Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 9.00/10/436 lượt.

ại càng không chịu thoả hiệp.”

Vừa nghe Đới Phương Dung nói huỷ bỏ hôn sự này, trong lòng Hồng Thi Na rất không cam lòng, có một cỗ ám khí không thoát ra được.

Hiện giờ giới truyền thông bên ngoài đều truyền tin cô với Phong Khải Trạch sắp kết hôn, nếu bây giờ huỷ bỏ hôn sự này, chẳng phải cô sẽ mất hết danh dự sao?

Huống chi cô thật sự muốn gả cho Phong Khải Trạch.

Tuy rằng trong lòng Hồng Thi Na cực kỳ không đồng ý nhưng không nói lời nào, chỉ ngồi nghe người khác nói.

Phong Gia Vinh đối với đề nghị này, không cần nghĩ liền cự tuyệt, cố chấp nói: “Chuyện kết thông gia này đã định rồi, ai cũng không thay đổi được.”

“Nhưng Khải Trạch không đồng ý, chẳng lẽ ông muốn trói nó vào cột gỗ đem lên lễ đường sao?”

“Nó sẽ đồng ý.”

“Ông muốn làm gì?” Đới Phong Dung thấy sự thâm độc trong mắt Phong Gia Vinh, trong lòng chợt thấy sợ hãi.

Phong gia có phát triển đến ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ nhờ vận may, còn phải có sự tàn nhẫn. Lòng dạ Phong Gia Vinh tàn độc, bà rất rõ ràng, chỉ vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, thậm chí là mất hết tính người.

“Bà chỉ cần chuẩn bị hôn lễ này thật tốt là được rồi, chuyện còn lại, không cần lo gì cả.” Phong Gia Vinh không nói nhưng lại vô cùng tự tin.

Hồng Thi Na không nhịn được nữa, lễ phép hỏi: “Bác trai, Khải Trạch thật sự sẽ cưới cháu sao?”

“Thi Na, cháu cứ tin tưởng trăm phần trăm đi, bác cam đoan ngày cưới nó sẽ đến. Nếu như cháu có thời gian, cứ đến tìm Khải Trạch nhiều hơn, theo nó cùng bồi dưỡng thêm tình cảm. Đường Phi, cậu chắc hẳn cậu biết rõ hành tung của thiếu gia, bất cứ lúc nào cũng phải nói cho Thi Na biết, có rõ không?”

“………….”

Chuyện này thật làm khó Đường Phi rồi, đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không xong.

Phong Gia Vinh không nghe được câu trả lời, ra lệnh lần nữa: “Đường Phi, cậu có nghe không?”

“Nghe, nghe rõ ạ.” Đường Phi không còn cách nào, đành kiên trì trả lời, trong lòng liên tục gào lên ai oán: ‘Lần này chết chắc rồi.’

Nếu anh dám để lộ hành tung của thiếu gia, sau này muốn gặp mặt anh ấy chỉ e rằng còn khó hơn lên trời.

Nhưng nếu không tiết lộ anh lại không có cách nào ăn nói với Phong tiên sinh.

Hồng Thi Na cũng không quan tâm Đường Phi khó xử, trong lòng chỉ nghĩ đến Phong Khải Trạch, tính trong vòng một tháng này cứ thường xuyên đi tìm anh.

Hai người ở chung càng lâu, từ từ sẽ nảy sinh tình cảm, như vậy anh sẽ cam tâm tình nguyện cưới cô rồi.

Đúng, cứ như vậy đi.

CHƯƠNG 92: MUỐN TÌM NGƯỜI BỒI

Tạ Thiên Ngưng tìm việc một ngày, nộp hồ sơ lý lịch rất nhiều nơi nhưng lúc nào nộp cũng bị trả lại, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có, trực tiếp bị loại.

Lúc đầu cô cho rằng hồ sơ của mình có vấn đề, nhưng kiểm tra tỉ mỉ rất nhiều lần không phát hiện một chút vấn đề nào, ngay cả dấu chấm cũng không sai, tại sao tất cả hồ sơ nộp đi đều bị trả lại chứ?

Thật kỳ lạ.

Mang theo sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần trở lại chỗ ở của mình, lúc này đã hơn bảy giờ, đã qua thời gian bữa tối nhưng cả ngày cô không ăn gì, đói bụng đến mức đau dạ dày, không còn cách nào khác là nhịn đau, tuỳ tiện ăn gì đó.

Từ khi rời khỏi Tạ gia, một ngày ba bữa của cô càng không ổn, mấy ngày nay có Phong Khải Trạch chăm sóc ăn uống cho cô cho nên cô không để ý nhiều, nhưng tối nay lại không thấy anh.

Mặc dù trong lòng có chút mất mát nhưng lý trí nói cho cô biết, cô phải kiên cường độc lập, không thể quá ỷ lại vào người khác, nếu không sau này một mình sinh hoạt thế nào?

Một hồi sau, mùi cơm chiên trứng toả ra.

Tạ Thiên Ngưng bưng cái đĩa, đặt gần miệng hít một hơi, không nhịn được tán thưởng: “Thơm quá a! Ăn thôi.”

Ngay lúc cô chuẩn bị ăn, kẹt một cái – khoá cửa mở.

Tiếng kêu khiến cô dừng động tác lại, cứng ngắc nhìn cửa chính. Nếu như cô đoán không sai, tên điên kia lại tới rồi.

Bởi vì trừ anh ra, không có ai có chìa khoá nhà cô.

Quả nhiên, Phong Khải Trạch dùng chìa khoá mở cửa đi vào, thấy Tạ Thiên Ngưng đang ăn cơm chiên trứng, gương mặt không vui, còn có chút tức giận, lạnh lùng hỏi: “Em còn chưa ăn cơm sao?”

“Đang ăn.” Tạ Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, trả lời qua loa, sau đó không để ý đến anh, tiếp tục ăn cơm chiên của mình.

Một ngày không gặp anh, cảm giác giống như thiếu cái gì đó, trong lòng có chút khó hiểu.

“Không phải đã nhắc em, ba bữa phải ăn đúng giờ sao, sao em lại không nghe?” Anh nghiêm túc hỏi, tỏ ra bất mãn đối với hành động không quan tâm đến thân thể của cô.

Anh mới đi có một ngày, cô đã không biết chăm sóc tốt cho mình, thật không biết lúc nào cô mới suy nghĩ cho mình nhiều thêm một chút?

“Tôi mới về, tất nhiên bây giờ mới ăn.”

“Không tìm được việc đúng không? Sợ rằng đối phương vừa nhìn thấy hồ sơ lý lịch của em liền lập tức trả lại rồi.” Anh ngồi bên cô, nhìn có chút hả hê, trong lòng đã đoán được chuyện hôm nay cô gặp phải.

Không có lệnh của anh, ai dám nhận cô?

Nhìn anh có chút hả hê khiến cho cô vô cùng tức giận, bỏ cái thìa trong tay xuống, hung dữ nhìn chằm chằn anh, lớn tiếng hỏi lại: “Không tìm được thì thế nào, mắc mớ gì tới anh?”

Anh hiển nhiên lại biết rõ chuyện hôm nay


Duck hunt