
òng chuẩn bị, Graneli quay về phía Lauren và nhìn cô chăm chú, rồi thổ lộ rằng ông sẽ vui lòng tham gia mổ cùng cô bất cứ khi nào cô muốn, ông rất thích cách làm việc của cô.
Nữ bác sĩ trẻ ngồi lên thành bồn, kiệt sức. Úp mặt vào lòng bàn tay, cô đợi đến khi hoàn toàn chỉ còn lại 1 mình và bật khóc.
Phòng hồi sức chìm trong sự tĩnh lặng của buổi ban mai. Norma sửa lại ống cắm mũi và kiểm tra lại lưu lượng ô xy. Quả bóng ở mặt nạ phồng lên, xẹp xuống cùng nhịp thở đều đặn của Arthur. Bà vừa quấn băng lại vừa kiểm tra ống dẫn lưu có bị mảnh gạc chèn kô. Túi dịch chuyền đang chảy vào mạch. Bà điền hồ sơ hậu phẫu và giao bệnh nhân của mình cho nữ y tá trực sẽ thay thế bà từ lúc này. Ở cuối đoạn hành lang dài, bà nhìn thấy Fernstein đang nặng nề bước đi.. Giáo sư đẩy những cánh cửa dẫn vào phòng mổ.
Lauren ngẩng đầu lên và dụi mắt. Fernstein ngồi xuống cạnh cô.
– Thật là 1 đêm vất vả phải kô?
Lauren nhìn xuống những cái chụp giày tiệt trùng vẫn còn đeo ở chân cô. Cô làm nó ngọ ngoạy như những con rối vô nghĩa và kô trả lời. Cô đã mạo hiểm 1 cách dại dột, nhưng kết cục của ca mổ đã cho thấy rằng cô có lí, giáo sư nói tiếp. Ông bảo cô có thể lấy đó làm thỏa mãn sự tự do cá nhân. Đêm nay, cô đã thu hoạch thành quả từ những điều mà ông đã dậy cô. Lauren nhìn vị giáo sư của mình, bối rối. Ông vươn thẳng người và vòng tay ôm vai cô.
– Cô cứu được 1 cuộc đời mà lẽ ra tôi đã để mất! cô thấy kô, đã đến lúc tôi nên nghỉ hưu và dạy cô 1 điều cuối cùng.
Những nếp nhăn xung quanh mắt ông để lộ 1 sự âu yếm mà ông cố che giấu, ông đứng dậy.
– Hãy thanh thản chấp nhận điều mà ta kô thể thay đổi được, hãy dũng cảm thay đổi cái mà ta có thể thay đổi, và nhất là, hãy tỉnh táo phân biệt sự khác nhau giữa 2 cái đó.
– Thế đến tuổi nào thì người ta làm được điều đó?- Lauren hỏi vị giáo sư già.
– Marc Aurele(*) đã làm được như vậy vào lúc cuối đời- ông vừa nói vừa rời bước, tay chắp sau lưng.- cô hãy còn thời gian đấy- ông nói rồi biến mất sau cánh cửa khép lại theo bước chân ông.
Lauren ngồi lại 1 mình trong chốc lát. Cô nhìn đồng hồ và nhớ đến lời hứa của mình. 1 thanh tra cảnh sát đang đợi cô trong quán cà phê đối diện bệnh viện.
Cô bước ra hành lang và dừng lại trước tấm kính của phòng hồi sức. Trên chiếc giường gần khung cửa sổ buông rèm, 1 người đàn ông mình nối đầy ống dẫn và dây rợ vừa mới trở lại với cuộc sống rõ ràng là rất mong manh này. Cô nhìn anh, và với mỗi nhịp thở của Arthur, lồng ngực Lauren lại tràn ngập niềm vui.
Chương 12
Ở quầy đón tiếp, một nữ y tá trẻ đã thay thế Betty. Lauren xoá tên mình khỏi tấm bảng ghi tên các bác sĩ trực. Một bác sĩ chuyên khoa X-quang, người đã tiếp Lauren ở trung tâp chụp hình y khoa, cũng kết thúc phiên trực, ông ta ra gặp cô và hỏi thăm ca mổ đã tiến hành ra sao, bệnh nhân có qua khỏi an toàn không. Cùng đi với bác sĩ này ra cửa, Lauren thuật lại cho ông ta nghe những sự kiện của đêm vừa rồi, cô không nhắc đến đoạn mà cô đã phản đối Fernstein và nói thêm rằng giáo sư đã muốn để yên tại chỗ cái dị dạng mạch nhỏ ấy.
Bác sĩ X-quang nói rằng ông không thấy bất ngờ. Ông thấy chỗ bất thường ấy có vẻ nhỏ, không đáng để chịu những nguy hiểm của việc phẫu thuật. “Hơn nữa, người ta sống được rất tốt với những khiếm khuyết nhỏ loại này, cô là bằng chứng sinh động về chuyện đó”, ông nói thêm. Nét mặt Lauren lộ vẻ ngạc nhiên, bác sĩ X-quang bèn cho cô biết rằng cô cũng có một chút đặc biệt nho nhỏ ở thuỳ đỉnh-chẩm. Fernstein đã không muốn đụng vào đó lúc ông mổ cho cô sau khi cô bị tai nạn. Bác sĩ X-quang nhớ rõ như chuyện mới xảy ra hôm qua. Chưa bao giờ ông phải làm đến từng ấy bản chụp bằng máy scanner và bằng IRM cho cùng một bệnh nhân; nhiều hơn hẳn mức cần thiết. Nhưng những xét nghiệm này do đích thân trưởng khoa thần kinh đòi hỏi và đối với một số yêu cầu người ta không bàn cãi.
– Tại sao ông ấy không bao giờ nói với tôi về điều đó nhỉ?
– Tôi chịu không biết được, nhưng tôi muốn cô đừng kể lại với ông ấy cuộc nói chuyện của chúng ta. Bí mật y tế đòi hỏi như vậy!
– Nhưng dù sao thì cũng thật quá đáng, tôi là bác sĩ cơ mà!
– Đối với tôi, lúc đó trước hết cô là bệnh nhân của Fernstein!
Giáo sư mở cửa sổ phòng làm việc. Ông nhìn thấy cô học trò của mình đang đi sang đường. Cô nhường đường ột chiếc xe cấp cứu rồi bước vào quán ăn nhỏ đối diện bệnh viện. Một người đàn ông đang đợi cô ở chỗ mà Fernstein và cô thường hay ngồi ăn. Fernstein trở lại ngồi xuống ghế bành của mình, Norma vừa bước vào trao cho ông một hồ sơ. Ông lật bìa ra và tìm hiểu danh tính của bệnh nhân mà ông vừa mổ.
– Đó chính là anh chàng ấy phải không?
– Em sợ là đúng đấy – Norma trả lời, mặt không biểu hiện cảm xúc.
– Anh ta đang ở trong phòng hồi sức à?
Norma lấy lại hồ sơ từ tay giáo sư.
– Các chức năng của anh ta ổn định, kiểm tra tổng quát thần kinh rất tốt. Trưởng khoa hồi sức định đưa anh ta xuống lại chỗ các anh ngay tối nay, ông ấy cần giường ở khoa ông ấy mà – nữ y tá kết luận.
– Không được để Lauren chăm sóc anh ta; nếu không; rồi anh ta sẽ không giữ lời hứa nữa.
– Cho đến nay anh ta vẫn