
i hứa sẽ về lại đây ngay sau khi ca phẫu thuật kết thúc, nhưng chị ấy kô muốn.
Viên thanh tra đứng dậy để đi rót thêm cà phê vào tách. Ông quay lưng về phía Lauren và trút 1 thìa đường vào cà phê.
– Chỉ còn thiếu có chuyện này nữa thôi.! – Ông nói bằng 1 giọng át cả tiếng khua thìa.- Còn 3 tháng nữa là cô ấy nghỉ hưu và chúng tôi đã có vé máy bay đi Paris rồi, tôi biết trò đó đối với cô cậu gần như là 1 thứ thể thao, nhưng các vị cũng đừng có làm hỏng cả chuyện này chứ.
– Tôi kô nhớ là chúng ta đã gặp nhau và tôi kô hiểu gì về những lời ông nói cả, ông có thể giải thích cho tôi được kô?
Pilguez đặt 1 cốc cà phê lên bàn và đẩy ra trước mặt Lauren.
– Cẩn thận nhé, nóng bỏng đấy. Cô uống đi, rồi tôi sẽ đưa cô đi.
– Tôi đã gây ra kô ít rắc rối cho những người xung quanh tôi đêm nay rồi, ông có chắc là…
– Tôi đã về hưu được mấy năm, cô nghĩ người ta có thể làm gì được tôi bây giờ, họ đã lấy mất công việc của tôi rồi còn gì!
– Thế tôi có thể quay lại đó thật à?
– Vừa bướng lại vừa ngễnh ngãng!
– Tại sao ông lại làm điều đó?
– Cô là bác sĩ, nghề của cô là chữa bệnh ọi người, còn tôi là cảnh sát, hãy để cho việc hỏi là đặc quyền của tôi. Ta đi thôi, tôi phải đưa cô trở lại đây trước lúc đổi phiên, sau 4 tiếng nữa.
Lauren đi theo viên cảnh sát ra hành lang, Nathalia ngẩng đầu lên nhìn người bạn đời của mình.
– Anh làm cái gì đấy?
– Em để cửa lồng mở nên con chim bay đi cưng ạ!
– Anh muốn đùa à?
– Em cứ phàn nàn là anh kô cười đùa bao giờ cơ mà! Anh sẽ đến đón em vào cuối ca trực, và sẽ nhân thể đưa cô bé này về lại đây.
Pilguez mở cửa x echo Lauren. Ông đi vòng sang phía bên kia và ngồi vò phía sau tay lái của chiếc Mercury Grand Marquis. Mùi da mới phảng phất trong khoang xe.
– Nó có mùi hơi mới 1 tý, nhưng chiếc xe Toronado cũ của tôi đã tạ thế hồi mùa đông mất rồi, nếu kô thì cô đã phải nghe tiếng ồn cỡ như 385 con ngựa phi nước đại, phát ra từ dưới nắp đậy máy xe. Cái xe ấy và tôi đã thực hiện vài cuộc rượt đuổi khá đẹp mắt.
– Ông thích các loại ô tô cũ à?
– Kô, nói cho vui chuyện vậy thôi.
1 làn mưa bụi bắt đầu rơi xuống thành phố, 1 chuỗi những giọt mưa nhỏ đậu lên tấm kính trước xe như lớp voan long lánh.
– Tôi biết rằng tôi kô có quyền đặt câu hỏi cho ông, nhưng vì sao ông lại cho tôi ra khỏi phòng giam.?
– Chính cô đã nói rồi đấy thôi, ở bệnh viện của cô cô sẽ có ích hơn là ngồi uống thứ cà phê chán ngắt trong đồn cảnh sát của tôi.
– Còn ông thì lại có ý thức sâu sắc về lợi ích công cộng.?
– Cô thích tôi đưa cô về lại đồn hơn à?
Những vỉa hè vắng vẻ lấp loáng ánh sáng trong đêm.
– Thế còn cô, – ông nói tiếp- vì sao đêm nay cô lại làm tất cả những chuyện đó: ý thức sâu sắc về nghĩa vụ chăng?
Lauren im lặng và nhìn ra phía cửa xe.
– Tôi chẳng có chút ý niệm nào về chuyện ấy cả.
Viên cảnh sát già rút bao thuốc lá ra.
– Cô đừng lo, tôi kô hút thuốc 2 năm nay rồi. Tôi bằng lòng với việc nhai thuốc thôi.
– Thế là tốt, ông kéo dài tuổi thọ của ông.
– Tôi kô biết liệu tôi sẽ sống già hơn nữa hay kô, nhưng dù thế nào đi nữa, với việc về hưu, với chế độ ăn kiêng để giảm chelestorol và cai thuốc lá, thời gian đối với tôi đã có vẻ dài hơn rất nhiều rồi.
Ông ném điếu thuốc qua cửa xe, Lauren bật cần gạt nước.
– Ông có bao giờ cảm thấy dễ chịu khi ở bên 1 người kô quen biết kô?
– 1 hôm, có 1 phụ nữ đến đồn cảnh sát ở Mahattan, hồi tôi là 1 thanh tra trẻ. Cô ấy tự giới thiệu với tôi, bàn làm việc của tôi ngay sát lối ra vào mà. Cô ấy vừa mới được bổ nhiệm vào bộ phận điều phối. Trong suốt những năm tôi rong ruổi trên những đường phố của Midtown, cái giọng nói được phát ra từ chiếc đài trong ô tô là giọng của cô ấy. Tôi đã xoay xở để được làm việc đúng ca trực của cô ấy, tôi mê cô ấy như điếu đổ, vì tôi rất ít khi được gặp cô ấy, tôi đâm ra có xu hướng bắt người hơi bừa bãi với những lí do vớ vẩn, chỉ để được về đồn và trao kẻ bị bắt giữ trước mặt cô ấy. Cô ấy đã phát hiện ra cái trò này của tôi khá nhanh chóng, và cô ấy kịp mời tôi đi uống nước trong khi tôi kịp tóm cổ ông chủ cửa hàng bán thuốc lá ở góc phố vì tội bán diêm ẩm. Chúng tôi ra 1 quán cà phê nhỏ phía sau đồn cảnh sát, ngồi vào 1 chiếc bàn và thế đấy.
– Thế đấy cái gì?- Lauren thú vị hỏi
– Nếu tôi châm 1 điếu cô sẽ kô nói gì chứ?
– Rít 2 hơi thôi rồi ông vứt đi nhé!
– Nhất trí!
Viên cảnh sát đưa 1 điếu thuốc mới lên miệng, ông bật lửa và tiếp tục kể.
– Lúc ấy có 1 vài đồng nghiệp ngồi ở quầy bar, họ làm ra vẻ kô nhìn thấy chúng tôi, nhưng tôi và cô ấy đều biết là ngày hôm sau sẽ có chuyện đàm tiếu ngay.Tôi phải mất 1 lúc mới thú nhận được rằng tôi cảm thấy thật trống vắng khi kô có cô ấy ở đồn cảnh sát. Tôi đã trả lời được câu hỏi của cô chưa?
– Thế khi ông hiểu ra điều đó, ông đã làm gì?
– Tôi tiếp tục mất rất nhiều thời gian – viên thanh tra trả lời.
1 sự yên lặng ngự trị trong xe. Pilguez chăm chú nhìn đường.
– Người mà tôi đã bắt cóc ấy, tôi chỉ mới thoáng gặp thôi. Tôi đã khám qua cho anh ta, anh ta ra về với bộ mặt lạ lùng và có cái vẻ hơi ngơ ngác. Thế rồi bạn của anh ta gọi điện cho tôi, tin tức kô được tốt