
lắm.
Viên thanh tra chậm rãi quay đầu lại.
– Tôi kô thể giải thích cho ông vì sao, – cô nói- nhưng khi dập máy điện thoại, tôi sung sướng vì biết được anh ta đang ở đâu.
Pilguez nhìn cô gái đi cùng xe, 1 nụ cười hiện ra trên môi, ông cúi xuống để mở cái hộp ở thành xe và lấy ra 1 chiếc đèn quay màu đỏ rồi đặt chiếc đèn có gắn nam châm ấy lên nóc xe của ông.
– Đùa giỡn với sự sốt ruột của cô 1 tý nhé.
Ông chân điếu thuốc. Ô tô lao vút đi trong đêm, và sẽ kô có ngọn đèn đỏ nào ngắt quãng được hành trình của nó.
Norma thấm mồ hôi trên trán giáo sư. Chỉ còn vài phút nữa là que dò sẽ chạm vào đích, cái chỗ dị dạng nhỏ ở mạch đã hiện ra. Máy điện tim phát ra 1 tiếng kêu ngắn. Cả ê kíp nín thở. Graneli nghiêng người về phía máy và nhìn đồ thị chạy trước mắt ông. Ông đập lòng bàn tay lên phía trên máy và đường sóng lại có độ cong bình thường.
– cái máy này cũng mệt như anh, giáo sư ạ- ông nói và trở về chỗ .
Nhưng nhận xét này kô làm giảm đi được nỗi lo lắng đang ngự trị trong căn phòng. Norma kiểm tra lại mức điện nạp ở máy sốc điện. Bà thay bịch hứng máu chảy từ khối tụ, khử trùng lần nữa xung quanh đường rạch và trở về chỗ bên bàn.
– Việc tiếp cận phức tạp hơn nhiều so với hình dung của tôi, – Fernstein nói, – nếp cuộn này trông kô giống bất cứ cái gì quen thuộc cả.
– Anh có cho rằng đó là 1 chỗ phình mạch kô?
– Chắc là kô phải, có lẽ đúng hơn nó là 1 cái hạch nhỏ, tôi sẽ khoanh nó lại để xem xét những điểm gắn kết, tôi kô còn dám chắc là phải cắt bỏ cái này đi nữa.
Khi que dò vào đến khu vực mà Fernstein khoanh vùng, máy điện não đồ đo hoạt động điện não của Arthur đã làm cho Norma phải chú ý. 1 đường sóng bắt đầu dao động thật lạ lùng, nó đột ngột vọt lên với 1 biên độ cực lớn. Nữ y tá bắt chước bác sĩ gây mê, vỗ vỗ vào máy. Đường sóng nhào xuống 1 cách chóng mặt trước khi lên lại 1 độ cao hợp lí.
– Có chuyện gì à?- giáo sư hỏi.
Đối với sự bất thường đầu tiên, bộ phận in ấn của máy điện não lẽ ra phải ghi nhận điều đó trên băng giấy lưu chứng, nhưng nó đã kô phản ứng. Đường vạch kì lạ đã lẩn sang bên phải màn hình. Norma nhún vai và nghĩ rằng trong gian phòng này mọi thứ đều mệt mỏi như mình.
– Tôi nghĩ là tôi có thể rạch được đây, tôi kô dám chắc là muốn cắt bỏ cái này,- giáo sư nói,- nhưng ít ra thì chúng ta có thể chích sinh thiết.
– Anh kô muốn nghỉ 1 tý à?
– Tôi muốn kết thúc càng sớm càng tốt, lẽ ra chúng ta kô nên tiến hành 1 cuộc phẫu thuật loại này với 1 ê kíp ít người đến thế.
Graneli vốn thích làm việc với 1 nhóm nhỏ nên kô đồng ý với ý kiến của ông bạn đồng nghiệp của mình. Những người giỏi nhất trong giới y tế thực hành của thành phố đã tập hợp trong gian phòng này rồi. Ông quyết định giữ quan điểm này lại mà kô nói ra. Ông nghĩ ngày nghỉ cuối tuần này ông sẽ dạo chơi bằng thuyền buồm trong vịnh san Francisco. Ông vừa tậu 1 chiếc thuyền buồm to và mới.
– o O o –
Chiếc Mercury Marquis đỗ vào bãi đậu xe của bệnh viện. Pilguez nghiêng người để mở cửa xe phía Lauren. Cô xuống xe và đứng lại quan sát cái xe 1 lát.
– Cô biến ra khỏi đây cho tôi nhờ, – viên thanh tra ra lệnh,- cô có việc cần làm hơn là đứng nhìn cái xe này. Tôi sẽ đi uống cà phê ở phía đối diện, tôi đợi cô đến đó gặp lại tôi trước khi cỗ xe của tôi biến thành quả bí đỏ.
– Tôi đang nhìn ông đấy chứ. Tôi lựa lời để cảm ơn ông.
Lauren lao về phía khoa cấp cứu, cô chạy qua đại sảnh và sộc vào thang máy. Thang máy càng lên cao, tim cô càng đập mạnh hơn trong lồng ngực. Cô hối hả chuẩn bị, khoác 1 cái áo blouse vào người và tự buộc dây lấy, rồi xỏ găng.
Thở hổn hển, cô dùng khuỷu tay ấn nút bấm điều khiển cửa ra vào phòng mổ và cánh cửa phòng mở ran gay lập tức. Kô 1 ai có vẻ chú ý đến cô. Lauren kiên nhẫn vài giây rồi hung hắng ho dưới tấm khẩu trang.
– Tôi có làm phiền kô?
– Kô, cô chẳng có ích gì cả, điều đó gần như lại còn tệ hơn nữa- Ferntsein trả lời- tôi có thể biết cái gì đã giữ cô suốt thời gian vừa rồi kô?
– Những chấn song của 1 phòng giam ở đồn cảnh sát ạ!
– Và cuối cùng thì họ cũng đã thả cô ra?
– Kô, đó là hồn ma của em đang ở đây đấy! – cô nói bằng 1 giọng khô khan.
Lần này, Fernstein ngẩng đầu lên
– Miễn cho tôi cái sự ngạo mạn của cô đi – giáo sư nói.
Lauren đến bên bàn mổ, cô lướt nhìn qua các máy móc khác nhau và lo ngại hỏi Graneli về tình trạng chung của người bệnh. Bác sĩ gây mê lập tức trấn an cô. Lúc nãy, 1 báo động nhỏ đã làm ông lo lắng, nhưng mọi việc đã có vẻ đã trở lại đâu vào đấy rồi.
– Chúng ta kô còn nhiều thời gian nữa, – Fernstein nói- tôi từ bỏ việc chích sinh thiết vì quá nguy hiểm. Chàng trai trẻ này sẽ phải tiếp tục sống với cái dị dạng nhỏ ấy và khoa học, thì với cái điều chưa biết tới này.
1 tiếng bíp chói tai vang lên. Norma vội vã lấy máy sốc điện. Bác sĩ gây mê nhìn màn hình, nhịp tim đã đến mức nguy hiểm. Lauren lấy 2 tay cầm của máy từ tay Norma, cô cọ 2 cái vào nhau rồi đặt chúng lên ngực Arthur.
– 300! – cô kêu lên khi phóng điện.
Dưới xung động của sự phóng điện, tấm thân cong lên rồi rơi phịch xuống bàn. Đường vạch trên màn hình vẫn kô thay đổi.
– Anh ta hỏn