XtGem Forum catalog
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 7.00/10/278 lượt.

i – Tôi muốn lấy lại bệnh nhân của tôi ngay lập tức! Tôi cấm ông tiến hành cuộc phẫu thuật này, tôi sẽ mang bệnh nhân đi.

– Tôi hoàn toàn không tin là anh có thể làm được việc này – Fernstein giân dữ phản đối.

– Thưa giáo sư, tôi đề nghị ông để bác sĩ Brisson làm việc – viên thanh tra cảnh sát lúng túng nói.

Granelli nhẹ nhàng lùi lại đến bên bàn mổ. Ông kiểm tra tình trạng của Arthur và tháo một cí điện cực ra khỏi cổ tay anh. Lập tức tín hiệu báo động của máy điện tim vang lên. Granelli giơ hai tay lên trời.

– Thế đấy! Mọi người cứ nói mãi, còn chàng trai này thì mỗi lúc một yếu thêm. Trừ khi cái ông đang quấy rầy chúng tôi tự nhận lấy trách nhiệm về tình trạng xấu đi không tránh khỏi của bệnh nhân này, còn không thì tôi nghĩ là đã đến lúc phải mổ. Đằng nào thì việc gây mê cũng đã bắt đầu rồi và không thể di chuyển bệnh nhân được nữa! – ông kết luận, đắc thắng.

Chiếc khẩu trang phẫu thuật mà Norma đeo không thể che giấu được nụ cười của bà. Brisson tức điên lên, giận dữ chỉ ngón tay về phía Fernstein:

– Tất cả các người sẽ phải trả giá với tôi!

– Tôi nghĩ là chúng ta vẫn chưa thanh toán nợ nần xong đâu, anh bạn trẻ ạ, nhưng bây giờ thì hãy ra khỏi đây và để yên cho chúng tôi làm việc! – Giáo sư ra lệnh và quay đi, không hề nhìn đến Lauren.

Thanh tra Brame cất chiếc còng và nắm cánh tay cô bác sĩ trẻ dẫn đi. Brisson theo chân họ.

– Ít nhất cũng có thể nói rằng đêm nay là một đêm thật độc đáo – Granelli nói và đặt lại điện cực vào cổ tay Arthur.

Tiếng máy chạy rù rù trùm lên sự tĩnh lặng trong phòng mổ. Thuốc gây mê chảy dọc theo ống dẫn và ngấm vào mạch máu của Arthur. Granelli kiểm tra độ bão hoà khí máu và ra hiệu cho Fernstein là cuối cùng thì cuộc phẫu thuật đã có thể bắt đầu.

– o O o –

Lauren ngồi vào chiếc ôtô bình thường, không để dấu hiệu xe cảnh sát của thanh tra Erik Brame, Brisson lên xe của viên cảnh sát mặc đồng phục. Đến ngã tư phố California, hai chiếc xe tách khỏi nhau. Brisson trở lại bệnh viện San Pedro để tiếp tục phiên trực. Sáng ra, anh ta sẽ đến ký đơn kiện.

– Lúc đó bệnh nhân ấy ở trong tình trạng nguy kịch thật à? – viên thanh tra hỏi.

– Bây giờ anh ta vẫn vậy – Lauren trả lời từ hàng ghế sau.

– Thế anh chàng Brisson này có trách nhiệm gì trong chuyện đó không?

– Anh ta không phải là người đã đẩy bệnh nhân đập vào tấm kính, nhưng có thể nói rằng sự kém cỏi của anh ta đã làm cho tình hình trầm trọng thêm.

– Như vậy, cô đã cứu sống bệnh nhân này à?

– Tôi đang chuẩn bị mổ cho anh ta thì anh đến bắt tôi.

– Và cô làm những việc kiểu này đối với tất cả các bệnh nhân của cô?

– Đúng và không đúng, tức là cố gắng cứu họ thì đúng, nhưng bắt cóc họ ở một bệnh viện khác thì không.

– Cô đã chịu liều mình như vậy vì một người không quen biết à? Thế thì cô làm tôi phục đấy.

– Đó không phải là việc mà ngày nào anh cũng làm trong nghề của anh sao: liều mình vì những người không quen biết.

– Có chứ, nhưng tôi là cảnh sát.

– Còn tôi thì là bác sĩ.

Ôtô tiến vào Chinatown, Lauren xin viên sĩ quan ở cửa sổ, điều này không hẳn là đúng nguyên tắc, nhưng thanh tra Brame cho phép, đêm nay ông đã ngán các nguyên tắc lắm rồi.

– Cái gã này tôi thấy rất ác cảm, nhưng tôi không được lựa chọn, cô hiểu chứ?

Lauren không trả lời, đầu nghiêng ra cửa sổ, cô hít thở luồng khí biển đang tràn vào các khu phố phía đông của thành phố.

– Tôi thích nơi này nhất đấy – cô nói.

– Trong những hoàn cảnh khác thì tôi đã mời cô đi ăn món vịt quay ngon nhất thế giới rồi.

– Ở chỗ anh em nhà Tang ấy à?

– Cô biết chỗ đó sao?

– Đó là căng-tin của tôi đấy, đúng hơn đó đã từng là căng-tin của tôi, đã hai năm nay rồi tôi không có thời giờ để đặt chân đến đó.

– Cô đang lo lắng phải không?

– Tôi muốn được có mặt với mọi người trong phòng mổ thì hơn, nhưng ông Fernstein là nhà phẫu thuạt thần kinh giỏi nhất ở thành phố này, vì thế, tôi không cần phải lo lắng.

– Cô đã từng trả lời được một câu hỏi chỉ băng một câu đúng hoặc không chưa?

Lauren mỉm cười.

– Cô đã làm vụ đó thật, chỉ một mình thôi, đúng không?

– Đúng!

Ôtô đỗ vào bãi đậu xe của cảnh sát ở quận 7. Thanh tra Brame giúp Lauren xuống xe. Vào đến sở cảnh sát, ông giao ngay cô hành khách của mình cho sĩ quan trực.

Nathalia không thích qua đêm xa người bạn đời của mình, nhưng giờ làm việc từ lúc mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng được tính gấp đôi. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, chị cũng sẽ nghỉ hưu. Ông cảnh sát già thô kệch của chị đã hứa sẽ đưa chị đi chơi một chuyến thật xa, chuyến đi mà chị đã bao năm mơ ước. Cuối mùa thu này, họ sẽ bay sang châu Âu. Chị sẽ ôm hôn ông dưới chân tháp Eiffel, họ sẽ đi thăm Paris rồi sẽ đến Venise để kết hôn trước Chúa. Trong tình yêu, sự kiên nhẫn có những ưu điểm của nó. Sẽ không có một nghi lễ nào, hai người sẽ chỉ vào một nhà thờ nhỏ, loại nhà thờ mà trong thành phố có đến hàng chục cái.

Nathalia vào phòng hỏi cung để xác định lai lịch của Lauren Kline, một nữ bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh, người đã đánh cắp chiếc xe cấp cứu và bắt cóc một bệnh nhân trong một bệnh viện.

Chương 11

Nathalia đặt cuốn