Duck hunt
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322765

Bình chọn: 9.00/10/276 lượt.

ược đưa vào máy neuronavigator rồi ạ, phạm vi vùng mổ đã được xác định, bọn em đã gửi những ảnh đó qua D . Em đã bật máy siêu âm và đã khởi động những thủ tục phẫu thuật.

– Tốt, mười lăm phút nữa chúng ta sẽ phải mổ. Cô chịu đựng được chứ? – Giáo sư vừa hỏi vừa khoác áo blouse vào người.

– Thầy hỏi rõ hơn đi! – Lauren thắt dây lưng cho ông và nói vẻ không quan tâm.

– Tôi nói về sự mệt mỏi của cô ấy.

– Thầy cứ bị ám ảnh về chuyện ấy mãi thôi! – Cô càu nhàu và lấy từ trong tủ ra một đôi găng tay tiệt trùng mới.

– Nếu tôi lãnh đạo một hãng hàng không, tôi sẽ phải lo xem các phi công của tôi có tỉnh táo hay không chứ.

– Thầy đừng lo, em đứng vững lắm.

– Thế ông bác sĩ phẫu thuật đang đứng trong phòng mổ là ai vậy? Ông ta đội mũ chụp nên tôi không nhận ra – Fernstein vừa hỏi vừa rửa tay.

– Đó là cả một câu chuyện dài, – cô lúng túng nói – ông ấy sẽ đi khỏi đây, ông ấy đến đây chỉ để giúp em thôi.

– Ông ta chuyên khoa gì? Đêm nay chúng ta không có nhiều người, có thêm ai giúp cũng tốt.

– Chuyên khoa tâm thần ạ!

Fernstein ngây ra sửng sốt. Norma bước vào phòng chuẩn bị. Bà giúp giáo sư xỏ găng tay và sửa sang lại trang phục cho ông. Nữ y tá nhìn vị giáo sư già và tự hào về vẻ trang nhã của ông. Fernstein ghé vào tai cô học trò của mình, thì thầm:

– Cô ấy cho là về già tôi đâm ra giống Sean Connery (20).

Và Lauren nhìn thấy nụ cười nở ra dưới khẩu trang của nhà phẫu thuật.

Bác sĩ Lorenzo Granelli, một chuyên gia gây mê-hồi sức có tiếng tăm, xuất hiện một cách ồn ào. Lập nghiệp từ hai mươi năm nay ở California, giữ một ghế nghiên cứu ở trung tâm bệnh viện-đại học, ông không bao giờ từ bỏ cái ngữ điệu trang nhã và nồng ấm cho thấy rõ gốc gác Venise của ông.

– Thế nào – ông dang rộng hai tay, thốt lên – Cái ca khẩn cấp không thể đợi được này là cái gì vậy?

Mọi người trong êkíp bước vào phòng mổ. Trước sự sửng sốt vô cùng của Paul, tất cả đều chào anh và gọi anh là bác sĩ. Bằng ánh mắt, Lauren ra sức ra hiệu cho Paul đi ra ngoài, nhưng trong lúc anh đang bước về phía cửa thì bác sĩ gây mê lại đề nghị anh giúp ông ta đặt túi truyền dịch. Granelli phân vân nhìn những giọt mồ hôi chảy ra dưới mũ chụp đầu của Paul.

– Thôi tôi hiểu rồi, anh bị nóng chứ gì, anh bạn đồng nghiệp thân mến.

Paul trả lời bằng một cái gật đầu và run run treo túi dịch truyền lên cọc. Về phần Lauren, cô trình bày nhanh gọn tình hình cho những người khác trong nhóm. Cô cho hiện lên lần lượt trên màn hình những lớp cắt khác nhau mà máy scanner đã thực hiện.

– Tôi sẽ đề nghị làm siêu âm thêm lần nữa sau khi chúng ta đã giảm nhẹ được áp lực nội sọ.

Fernstein rời mắt khỏi màn hình và đến gần bệnh nhân. Nhìn thấy gương mặt Arthur, ông lùi lại một bước và cảm ơn trời là chiếc khẩu trang phẫu thuật mà ông đeo đã che giấu được nét mặt ông.

– Mọi sự ổn cả chứ? – Cảm thấy sự bối rối của giáo sư, Norma bèn hỏi ông.

Fernstein lùi ra xa bàn mổ.

– Chàng trai trẻ nay đã đến chỗ chúng ta như thế nào?

– Chuyện này thầy sẽ thấy có vẻ tin lắm – Lauren trả lời bằng một giọng phải căng tai mới nghe được.

– Chúng ta có đủ thời gian để nghe câu chuyện ấy – giáo sư kiên quyết yêu cầu và ngồi vào sau máy neuronavigator.

Lauren kể lại cuộc hành trình hỗn loạn đưa Arthur đến khoa cấp cứu của bệnh viện Memorial lần thứ hai và đã giải thoát anh khỏi bàn tay tệ hại của Brison.

– Tại sao cô không thực hiện cuộc xét nghiệm thần kinh kỹ hơn khi khám bệnh cho anh ta lần đầu? – Fernstein hỏi trong lúc kiểm tra hoạt động của máy.

– Không có chấn thương sọ não, không có hiện tượng bất tỉnh, kết quả kiểm tra thần kinh vận động tốt. Chúng ta đã có chỉ thị phải hạn chế những xét nghiệm đắt tiền không cần thiết…

– Cô có bao giờ tôn trọng các chỉ thị đâu, đừng có nói với tôi rằng lần này tự dưng cô quyết định phải tuân theo chỉ thị, lần đầu tiên như vậy thì quả là không may!

– Lúc ấy em không có lý do gì để lo ngại cả.

– Thế còn Brison…

– Anh ta vẫn thế – Lauren trả lời.

– Anh ta để cho cô mang bệnh nhân của anh ta đi à?

– Không hẳn là như vậy…

Paul rặn ra một cơn ho khủng khiếp. Tất cả êkíp mổ nhìn anh. Granelli rời khỏi chỗ và đến vỗ vỗ vào lưng anh.

– Anh có chắc là anh khoẻ không, anh bạn đồng nghiệp thân mến?

Paul gật đầu ra hiệu để bác sĩ gây mê yên tâm và lảng ra xa.

– Vậy thì tốt lắm! – Bác sĩ Granelli thốt lên – Bây giờ, hoàn toàn nói riêng với anh thôi, nếu anh có thể tránh không gieo rắc trực khuẩn lao trong căn phòng này, thì tập thể y tế mà tôi là thành viên sẽ vô cùng biết ơn anh. Tôi nói nhân danh ông bệnh nhân quý hoá này, người mà chỉ nghĩ đến việc có anh lại gần là đã phát ốm lên rồi.

Với cảm giác như có cả một đàn kiến bò trên đùi mình, Paul đến bên Lauren và thì thào vào tai cô, van xin:

– Cho tôi ra khỏi đây trước khi bắt đầu, nhìn thấy máu tôi không chịu được!

– Tôi sẽ cố hết sức – nữ bác sĩ trẻ thì thầm.

– Đời tôi khốn khổ khi hai người các vị tụ tập lại với nhau, nếu có lúc nào đó các vị thử gặp gỡ nhau theo các thức hơi giống người đời một tí thì sẽ tốt cho tôi lắm.

– Anh nói cái gì vậy? – Lauren sửng sốt hỏi.

– Tự tôi hiểu