
tôi! Cô tìm cách cho tôi ra khỏi căn phòng này đi, trước khi tôi lăn ra bất tỉnh.
Lauren bước ra xa Paul.
– Anh sẵn sàng rồi chứ? – cô hỏi Granelli.
– Không thể sẵn sàng hơn được nữa, cô bạn thân mến ạ, tôi đang đợi hiệu lệnh – bác sĩ gây mê trả lời.
– Còn vài phút nữa – Fernstein thông báo.
Norma chụp vải định vị vùng mổ trên đầu Arthur. Khuôn mặt anh mất hút dưới một lớp vải màu xanh lá cây.
Fernstein muốn kiểm tra lại các hình chụp một lần cuối cùng, ông quay về phía tấm bảng được rọi sáng từ phía sau, nhưng trên bảng trống rỗng, không có bức hình nào. Ông nghiêm khắc đưa mắt nhìn Lauren.
– Các bản chụp để ở phía bên kia cửa kính, em xin lỗi.
Lauren ra khỏi phòng để lấy các bản chụp IRM. Khi cánh cửa phòng mổ đóng lại, Norma làm dịu Fernstein bằng một nụ cười thông cảm.
– Tất cả những chuyện này không thể chấp nhận được – ông nói và cầm lấy càng máy neuronavigator – Cô ấy dựng chúng ta dậy vào lúc nửa đêm, không ai được báo trước về cuộc phẫu thuật này cả, chúng ta chẳng có mấy thời gian để chuẩn bị, dù sao thì cũng có một chút thủ tục tối thiểu nào đó phải được tôn trọng ở cái bệnh viện này chứ!
– Nhưng mà, ông bạn đồng nghiệp thân mến của tôi ơi – Granelli thốt lên – tài năng thường được biểu hiện trong tính tự phát của những trường hợp không lường trước đấy.
Tất cả các gương mặt đều quay về phía bác sĩ gây mê. Granelli húng hắng ho.
– Tức là một cái gì đó tương tự như thế! Phải không nào?
Cánh cửa phòng chuẩn bị, nơi Lauren đang lấy những kết quả xét nghiệm cuối cùng, bật mở. Một cảnh sát mặc đồng phục đi trước, viên thanh tra theo sau. Lauren lập tức nhận ra viên bác sĩ mặc áo blouse đang chỉ tay vào cô.
– Cô ta đấy, bắt cô ta ngay đi!
– Làm sao mà các anh lại đến tận đây được? – Lauren sững sờ hỏi viên cảnh sát.
– Sự việc xem ra có vẻ khẩn cấp, chúng tôi đem anh này đi theo để dẫn đường cho chúng tôi – viên thanh tra chỉ vào Brisson, trả lời.
– Tôi đến tham dự vào việc bắt giữ cô vì mưu toan ám sát và giam cầm một bác sĩ đang thực hiện nhiệm vụ, để bắt cóc một bệnh nhân của bác sĩ này và ăn trộm một chiếc xe cấp cứu!
– Xin anh hãy để cho tôi làm công việc của tôi, bác sĩ – thanh tra Erik Brame nói với Brisson.
Viên thanh tra hỏi Lauren có thừa nhận sự việc không. Cô hít một hơi thật sâu và thề rằng cô hành động chỉ vì lợi ích của người bệnh. Đó là một trường hợp phòng vệ chính đáng.
Thanh tra Brame lấy làm tiếc rằng ông không có quyền xét xử chuyện này, và ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đeo còng vào tay cô.
– Có thật cần thiết như vậy không? – Lauren nài nỉ.
– Đó là pháp luật! – Brisson hớn hở.
– Tôi còn một cái còng khác; nếu anh còn nói thay tôi một lần nữa, – viên thanh tra nói – tôi sẽ bắt giữ anh vì tội lấn quyền nhân viên thuộc lực lượng an ninh quốc gia.
– Có một tội như vậy à? – gã bác sĩ nội trú hỏi.
– Anh có muốn kiểm tra không? – Brame trả lời bằng một giọng kiên quyết.
Brisson lùi lại một bước, để cho viên cảnh sát tiếp tục hỏi cung.
– Cô đã làm gì đối với chiếc xe cấp cứu.
– Nó ở ngoài bãi đậu xe. Tôi đã định đến sáng sớm sẽ mang trả lại nó.
Chiếc loa bỗng kêu lẹt xẹt, Lauren và viên cảnh sát quay người lại và nhìn thấy ông Fernstein từ trong phòng mổ đang hướng về phía họ.
– Có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Mặt cô bác sĩ trẻ đỏ bừng lên, cô nghiêng người về phía bàn máy, đôi vai nặng trĩu, và cô ấn nút máy đàm thoại.
– Em xin lỗi, – cô nói khẽ – em rất tiếc.
– Việc cảnh sát đột nhập vào đây có liên quan gì với bệnh nhân đang nằm trên chiếc bàn này không?
– Có thể coi là như vậy – Lauren thú nhận.
Granelli tiến sát đến cửa kính.
– Đây là một tên cướp à? – ông hỏi, gần như phấn chấn.
– Không. – Lauren trả lời – Tất cả là lỗi tại em, em xấu hổ quá.
– Không nên xấu hổ, – bác sĩ gây mê nói – bản thân tôi đây, khi tôi bằng tuổi cô bây giờ, tôi cũng đã làm hai hay ba trò đùa khiến cho tôi được hưởng vài buổi tối với các ông carabinieri (21), mà quân phục của họ thì trông oai hơn hẳn quần áo cảnh phục của các vị nhé.
Bác sĩ gây mê đang cao hứng thì bị viên thanh tra Brame tiến đến micro, ngắt lời.
– Cô ấy đã đánh cắp một chiếc xe cấp cứu và bắt cóc bệnh nhân này ở một bệnh viện khác.
– Một mình à? – Bác sĩ gây mê thốt lên trong trạng thái hưng phấn tột độ – cái cô này cừ quá nhỉ?
– Cô ta có một tòng phạm, – Brisson nhắc – tôi thì chắc là hắn đang ở trong đại sảnh, cần phải bắt cả hắn nữa.
Fernstein và Norma quay về phía ông bác sĩ duy nhất vẫn chưa tự giới thiệu , nhưng trước sự bất ngờ hết sức của họ, ông ta đã biến mất. Ngồi co rúm trong khoang dưới bàn mổ, Paul không hiểu bằng cách nào mà buổi tối của anh lại có thể biến thành một cơn ác mộng như vậy. Trước đó vài giờ, anh là một người đàn ông hạnh phúc và thanh thản, ngồi ăn tối với một phụ nữ xinh đẹp.
Fernstein tiến đến sát tấm kính và hỏi Lauren tại sao cô lại phạm phải một hành động ngu ngốc như vậy. Cô học trò của ông ngẩng đầu lên nhìn ông, mắt tràn ngập nỗi buồn:
– Nếu không thì Brisson sẽ giết chết bệnh nhân ấy.
– Xin chào giáo sư – gã bác sĩ trẻ hân hoan nó