Duck hunt
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321970

Bình chọn: 7.00/10/197 lượt.

cái que, nó lao người chạy theo cô chủ. Lauren quỳ xuống, vuốt ve đầu con chó, thì thầm vào tai nó:

– Ra với bà đi, tao kô muốn bà chỉ có 1 mình tối nay.

Cô cầm mẩu gỗ ném về phía mẹ cô.

– Lauren!

– Dạ?

– Lúc ấy kô còn ai tin nữa cả, đó là 1 phép màu.

– Con biết!

Mẹ cô bước lại vài bước

– Hoa trong nhà con, kô phải mẹ mua cho con đâu.

Lauren nhìn mẹ, tò mò. Bà Kline cho tay vào túi áo rồi rút ra 1 tấm các nhàu nát và đưa cho con gái.

Giữa những nếp giấy gấp, Lauren đọc được 3 chữ ghi trên tấm các.

Cô mỉm cười và hôn mẹ rồi chạy đi.

Những tia sáng đầu tiên trong ngày rọi nhiều sắc màu xuống vịnh. Arthur đã thức giấc. Anh đứng dậy và mạo hiểm đi ra hành lang. Anh bước từng bước dài trên tấm vải trải sàn, nhảy từ ô đen sang ô trắng như trên 1 bàn cờ kéo dài bất tận.

Nữ y tá trực tầng đi từ phòng trực ra gặp anh. Arthur cam đoan với cô là mình khỏe mạnh. Cô đon nhận tin này với vẻ hài lòng và đưa anh trở về phòng anh. Anh cần phải kiên nhẫn thêm nữa, đến cuối tuần anh sẽ được ra viện.

Nữ y tá vừa biến đi, Arthur bèn lấy điện thoại và bấm 1 số.

Paul nhấc máy.

– Tớ có làm phiền cậu kô?

– Hoàn toàn kô- Paul nói dối- tớ còn chẳng buồn nhìn đồng hồ ấy chứ.

– Cậu có lý đấy!- Arthur sôi nổi nói- Tớ sẽ làm cho ngôi nhà ấy hồi sinh lại, tớ sẽ quét vôi lại tường ngoài, sửa lại các cửa sổ, mài nhắn và đánh vecni lại toàn bộ sàn gỗ, ngay cả phần dưới mái hiên nữa; bọn mình sẽ thuê ông thợ thủ công mà cậu nói với tớ cạo sạch lớp gạch lát sàn trong bếp. , tớ sẽ phục chế lại hết, tất cả sẽ như trước kia, thậm chí cái ghế xích đu cũng được làm mới lại.

Paul vươn người. mắt díp lại vì buồn ngủ, anh nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên chiếc bàn đầu giường.

– Cậu đang họp công trường đầu giờ vào lúc 5h45’ sáng đấy à?

– Tớ sẽ làm lại mái của nhà xe phía trên vườn, trồng lại vườn hoa hồng và làm cho chỗ đó sống lại.

– Cậu sẽ làm tất cả những cái đó bây giờ , hay có thể đợi 1 tý nữa?- paul hỏi, mỗi lúc 1 bực bội hơn.

– Cậu cứ bắt đầu làm số liệu dự đoán ngay thứ hai đi- Arthur hào hứng nói tiếp- 1 tháng nữa sẽ khởi công và tớ sẽ đến theo dõi xem tình hình tiến triển thế nào vào kì nghỉ cuối tuần, cho đến khi tất cả mọi việc kết thúc! Cậu sẽ giúp tớ chứ?

– Tớ sẽ trở lại giấc mơ của tớ đây, nếu tớ có gặp 1 ông thợ mộc, tớ sẽ bảo ông ấy làm 1 bản dự toán và tớ sẽ gọi điện lại cho cậu lúc tớ ngủ dậy, đồ cám hấp!

Paul dập máy.

– Ai thế?- Onega vừa hỏi vừa rúc vào Paul.

– 1 thằng điên!

Chiều trôi uể oải trong cái nóng mùa hè. Lauren đậu xe phía sau chỗ đỗ xe dành cho cảnh sát. Cô vào đồn cảnh sát và giải thích với sĩ quan trực ban là cô muốn tìm gặp 1 thanh tra đã về hưu, tên ông ấy là George Pilguez. Viên cảnh sát chỉ cho cô ngồi đợi ở chiếc ghế băng đối diện với anh ta. Anh ta nhấc máy điện thoại và bấm 1 số máy. Sau vài phút nói chuyện , anh ta viết vội 1 địa chỉ vào tập giấy ghi chép của mình và ra hiệu cho Lauren đứng dậy.

– chị cầm lấy đi- anh ta nói và đưa cho Lauren 1 tờ giấy- ông ấy đang đợi chị.

Ngôi nhà nhỏ nằm ở đầu bên kia thành phố, giữa số 15 và số 16. Lauren đỗ xe ở lối đi. George Pilguez đang ở trong vườn nhà mình, ông giấu sau lưng cái kéo cắt cây và những bông hồng mà ông vừa cắt.

– Cô đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ vậy?- ông nói và nhìn đông hồ- tôi chưa bao giờ đi được trong từng ấy thời gian cả, ngay cả khi để hú còi cảnh sát.

– Hoa đẹp quá!- Lauren trả lời

Lúng túng, viên thanh tra mời Lauren ngồi dưới giàn cây.

– Tôi có thể làm gì cho cô đây?

– Tại sao hồi đó ông kô bắt giữ anh ta?

– Hẳn là tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi, tôi kô hiểu câu hỏi của cô

– Anh chàng kiến trúc sư ấy! tôi biết là chính ông đã đưa tôi trở lại bệnh viện.

Viên thanh tra nhìn Lauren và nhăn nhó ngồi xuống.

– Cô có muốn uống nước chanh kô?

– Tôi muốn ông trả lời câu hỏi của tôi hơn

– 2 năm nghỉ hưu mà sự đời đã đảo lộn rồi. bác sĩ hỏi cung cảnh sát, còn gì mà chưa từng thấy nữa đây!

– Câu trả lời rắc rối đến thế cơ à?

– Tất cả phụ thuộc vào cô đã biết gì và chưa biết gì.

– Tôi biết gần như tất cả.

– Thế thì cô còn đến đây làm gì?

– Tôi rất ghét những cái gần như.

– Tôi đã biết trước rằng cô là loại người rất thù vị mà.! Tôi đi lấy ít đồ giải khát rồi quay lại đây ngay.

Ông đặt hoa hồng vào bồn rửa bát trong bếp và tháo tạp dề ra. Sau khi lấy 2 hộp nước soda từ trong tủ lạnh ra, ông dừng lại 1 chút trước tấm gương ở hành lang để sửa sang cho gọn chỗ tóc cuối cùng còn sót lại của mình.

– Nước mát đấy!- ông nói và ngồi vào bàn.

Lauren cảm ơn ông.

– Mẹ cô kô đâm đơn kiện, tôi chẳng có lí do gì để tóm cổ anh chàng kiến trúc sư của cô cả!

– Đối với 1 vụ bắt cóc, Nhà nước phải đứng ra làm nguyên đơn chứ nhỉ, đúng kô?- Lauren hỏi và uống 1 ngụm nước chanh.

– Đúng, nhưng chúng tôi có 1 vấn đề nhỏ, hồ sơ bị thất lạc. cô biết đấy, đồn cảnh sát đôi khi rất lộn xộn!

– Ông ko muốn giúp đỡ tôi phải kô?

– Cô vẫn chưa nói cho tôi biết là cô tìm kiếm cái gì!

– Tôi tìm cách để hiểu.

– Điều duy nhất cần phải hiểu, đó là anh chàng này đã cứu sống cô.

– Tại sao anh ta lại làm như vậy?

– Kô phải tôi là người cần trả lời