
n, lại là “thượng thượng, trung bình, trung hạ”. Nhìn vào thì thấy đó là quẻ bài đi từ cao xuống thấp, trong lòng nàng có vẻ không vui. Lật sách ra, quẻ bài in một câu như thế này:
– Trước kia sai, nay cảnh giác, bỏ cũ theo mới là chính xác.
Nàng hơi ngẩng người ra, lại nhìn vào bài thơ:
z- Trời sinh vạn vật vốn khó bằng, tốt xấu tùy người tự chọn thôi,
zGia Cát tam quân long hổ cẩu, quạ bay khỏi núi có gà thay.
Đôi chân mày nàng hơi chau lại, đưa quyển sách đến trước mặt mẹ:
– Mẹ, trong sách viết gì thế, con xem mà không biết gì hết! Cái gì mà hết chó rồi lại cọp, rồi lại quạ lại gà thế này, con đâu có hỏi chuyện đi săn!
– Thế thì, con hỏi về chuyện gì?
Niệm Bình dịu dàng hỏi nàng, đưa tay ra vuốt ve mái tóc con gái.
Gương mặt của Tâm Nhụy đột nhiên đỏ bừng lên. Nàng cầm lấy quyển sách, lại tự mình nhìn vào hai hàng chữ “giải”:
– Nghi nghi nghi, một trận cười vui một trận kêu,
Việc đời nhiều biến ảo, ý nghĩ vững vàng đừng si dại!
Nàng nhìn vào hai hàng chữ đó, đọc đi đọc lại mấy lần, đầu óc mơ hồ lộn xộn, lại nhìn vào hàng chữ “đoạn” in thật nhỏ bên cạnh:
– Quyết định vẫn nghi ngờ, một trận cười vui một trận kêu,
Chim nhỏ vốn là loài kim tước, bị người đem đặt kiếp gà rừng!
Nàng gấp sách lại, quăng lên mặt bàn, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ. Niệm Bình lặng lẽ quan sát nàng, cất tiếng hỏi bâng quơ:
– Quẻ này nói gì?
Tâm Nhụy đứng lên từ bộ ghế salon:
– Con không hiểu lắm! Ý của nó đại khái nói là, con vốn là một con thiên nga, thế nhưng có người lại cho con là một chú vịt con xấu xí!…
Nàng lắc lắc đầu, cười lên:
-… Trò chơi này có vẻ hơi tà đạo! Nó là một quyển tâm lý học, dù sao những người hỏi quẻ bói bài đều có những nghi ngờ, gút mắc, nó bèn để vào trong những bài thơ giải, những lời mơ mơ hồ hồ, ẩn ẩn hiện hiện, làm cho người ta cảm thấy như bị gải đúng vào ngay chỗ ngứa, họ bèn cho rằng nó linh nghiệm vô cùng.
– Như vậy, có phải là nó đã vô tình gải đúng vào ngay chỗ ngứa của con chăng?
Gương mặt của Tâm Nhụy lại hơi đỏ lên, nàng quay người định bỏ đi:
– Không nói cho mẹ nghe đâu!
Niệm Bình mỉm một nụ cười thật nhẹ, từ từ sắp bộ bài vào trong hộp, từ từ lấy lại quyển sách, lại từ từ nói một câu thật nhẹ:
– Bây giờ, không có người nào chịu đem tâm sự nói với ta nữa hết!
Tâm Nhụy đang chuẩn bị đi lên lầu, nghe câu nói này, nàng lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn mẹ, Niệm Bình cầm lấy sách và bộ bài trên tay, đi ngang qua nàng, cũng bước lên cầu thang. Bước chân lên lầu của bà trông nặng nề và gượng gạo, phần lưng của bà trông mảnh mai và yếu ớt. Trong khoảnh khắc đó, nàng thể nghiệm được một cách sâu xa sự cô đơn của mẹ, thể nghiệm một cách sâu xa sự cô độc vì bị “bỏ rơi” và “lãng quên” của bà. Từ trong đáy lòng nàng bất giác dâng lên một sự thương xót và ăn năn thật sâu xa. Nàng kêu lên nho nhỏ:
– Mẹ!
Niệm Bình quay đầu lại nhìn nhìn nàng, mỉm miệng cười, bà cất tiếng an ủi ngược lại nàng:
– Không sao đâu con, không phải đứa con gái nào cũng đều muốn nói tâm sự của mình cho mẹ nghe, mẹ cũng đã lớn lên như thế. Mẹ hiểu! Tâm Nhụy, mẹ không trách con đâu!
Niệm Bình tiếp tục đi lên lầu.
Tâm Nhụy đứng tựa vào thành cầu thang, một mình đứng nơi phòng khách ngẩn ngơ. Một lúc sau, nàng hơi dậm dậm chân, tự lẩm bẩm một mình:
– Có một cái gì đó không được ổn lắm, phải gặp ba để nói chuyện một lần mới được!
Nàng bước lên một bực thang, trong lòng vẫn còn hoang mang mơ hồ, hôm nay lại không có giờ học, hôm nay phải làm gì đây? Nàng đứng tựa vào thành cầu thang, ngẩn ngơ xuất thần. Nàng nghe hình như có tiếng chuông cửa đang reo, nàng vẫn không động đậy, cũng không chú ý đến. Sau đó, nàng nghe tiếng chị Tư người làm nói:
– Cô Nhụy, có cậu nhà họ Lương đến tìm cô kìa!
Trái tim nàng đập lên thật mạnh, nàng quay phắt người lại, nói thật to tiếng:
– Chị Tư, nói với anh ta là tôi không có ở nhà!
Có một tiếng nói trầm ấm và thở dài vang lên:
– Chi cho khổ vậy! Chí Trung có lỗi với em, chứ đâu phải cả một nhà họ Lương anh có lỗi với em đâu!
Nàng lập tức ngẩng đầu lên, thì ra là Chí Văn! Chàng đứng tựa người vào tường, đang dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình, nhìn thẳng vào nàng thật sâu, thật sâu. Trái tim vẫn còn đập bình bịch của nàng, lại còn đập mạnh thêm nữa. Có một thứ tình cảm vui mừng nào đó, đột nhiên xâm nhập thẳng vào huyết quản của nàng, làm cho cả người nàng đều cảm thấy nóng bừng lên. Nàng xông xuống thang lầu, đi thẳng đến trước mặt chàng:
– Thì ra là anh? Em không biết là anh chứ!
Đôi mắt chàng nhìn nàng càng sâu hơn, chàng hỏi:
– Em ngỡ rằng Chí Trung đến hở?… Như vậy, anh làm em thất vọng phải không?
– Nói bậy! Nếu như là Chí Trung, em không để cho anh ấy vào đâu!
Nàng thân mật nắm lấy tay chàng, kéo chàng đến bên bộ ghế salon. Chí Văn ngồi vào ghế. Chị Tư đem đến một ly trà, sau đó lặng lẽ rút lui. Tâm Nhụy tỉ mỉ quan sát Chí Văn, nàng nhìn thấy phía dưới cằm chàng có dán một miếng băng keo cá nhân, nguyên cả một phần dưới cằm hình như có hơi sưng đỏ lên, nàng kinh hoàng đưa tay ra sờ sờ vào cằm chàng, hỏi bằng một giọng ngạc nhiên:
– Chuyện gì vậy? Anh đánh nh