Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325072

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

tám, chín tháng rồi, thoáng ngẫm lại mới thấy thời gian chẳng bao giờ đợi chờ ai.

Tôi ung dung đáp: “Làm phiền Vương gia quan tâm rồi, bản cung vẫn khỏe. Không biết hôm nay Vương gia vào cung có việc gì vậy?”

Từng lời lẽ, cử chỉ của tôi đều hoàn toàn phù hợp với quy củ cung đình, không có một tia sơ hở nào, giống hệt như y lúc này đây. “Lâu rồi không vào cung, hôm nay ta tới là để thỉnh an Thái hậu.”

Tôi vừa định mở lời thì bỗng thấy đằng sau gốc liễu bên cạnh y có một nữ tử tha thướt đi ra, nhẹ nhàng cất tiếng: “Bên hồ Thái Dịch gió lớn, Vương gia cứ nên khoác áo choàng thì hơn.” Dứt lời liền bước tới khoác lên vai y một chiếc áo choàng dày ấm áp.

Giọng nói ấy thật dịu dàng biết mấy, cử chỉ ấy thật thân mật biết chừng nào, dường như giữa trời đất này, nàng ta chỉ nhìn thấy một mình Huyền Thanh mà thôi. Huyền Thanh hơi nhích người tránh khỏi đôi tay đang định thắt nút áo choàng giúp y của nữ tử đó. “Đa tạ!”

Nàng ta không hề để bụng, chỉ khẽ mỉm cười. “Chúng ta là phu thê, Vương gia hà tất phải khách sáo như thế làm gì.”

Năm chữ “chúng ta là phu thê” đó được nói ra rất tự nhiên, bên trong còn ẩn chứa mấy tia đắc ý và vui mừng. Thì ra có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh y là một việc hạnh phúc và đáng kiêu ngạo đến thế.

Tôi chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, thấy nàng ta có dung nhan xinh đẹp, vóc người cân đối, xiêm y lộng lẫy mà không kém phần trang nhã. Tôi chưa gặp nữ tử này bao giờ, nhưng nàng ta rất nhanh sau đó đã khom người hành lễ: “Thiếp thân Thanh Hà Vương Trắc phi Vưu Tĩnh Nhàn bái kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”

Tới lúc này tôi mới nhớ ra trong ngày đại hôn của Thanh Hà Vương, vị Trắc phi Vưu thị này hãy còn đang bệnh nên không thể ra ngoài, do đó hôm nay mới là lần đầu tiên tôi gặp nàng ta. Không ngờ nàng ta lại xinh đẹp, dịu dàng như thế, thật khiến người ta chẳng thể sinh ra chút ác cảm nào.

Tôi vội đưa tay tới đỡ lấy nàng ta, ôn tồn nói: “Chúng ta là người một nhà với nhau cả, Tĩnh phi đâu cần khách sáo như thế làm gì!”

Nàng ta mỉm cười nền nã. “Đáng ra thiếp thân phải tới thỉnh an Thục phi nương nương từ sớm, hiềm rằng thân thể luôn không khỏe, thực là thất lễ quá. Vậy nên hôm nay thiếp thân mới cùng Vương gia vào cung, thứ nhất là để thỉnh an Thái hậu, tiếp đến cũng là muốn thỉnh tội với các vị nương nương.”

“Tĩnh phi thân thể không khỏe vốn nên nghỉ ngơi mới đúng, bản cung và Thái hậu đều hy vọng Tĩnh phi được an khang, há lại đi để tâm tới mấy thứ lễ nghi phù phiếm kia làm gì. Bên hồ Thái Dịch gió lớn, Tĩnh phi lo cho thân thể Vương gia là phải, nhưng cũng cần lo cho thân thể của mình, bằng không Vương gia làm sao mà yên tâm được.”

Nàng ta bất giác ửng hồng hai má, vội vàng cúi đầu, lí nhí nói: “Thục phi nương nương nói rất phải.”

Tôi cười, nói: “Sao hôm nay Ngọc Ẩn không cùng tới thỉnh an Thái hậu vậy? Thực là vô phép quá. Tĩnh phi và Ngọc Ẩn vốn cùng hầu hạ Vương gia, khi nào rảnh rỗi nhớ phải thay bản cung dạy dỗ muội ấy mới được.”

Vưu Tĩnh Nhàn chỉ cười không nói, Huyền Thanh thì ôn tồn nói: “Hôm nay điền trang cho người tới bẩm báo tình hình mùa vụ, Ngọc Ẩn phải ở trong phủ lo liệu công việc cho nên mới không thể đi cùng.”

Vưu Tĩnh Nhàn lộ vẻ áy náy. “Ngọc Ẩn tỷ tỷ rất giỏi lo liệu việc nhà, không như thiếp thân suốt ngày bệnh tật, ốm yếu làm liên lụy tới người khác.”

Tôi ôn tồn nói: “Tĩnh phi quá cả nghĩ rồi. Nghe nói Tĩnh phi thông hiểu thi thư, lại được Thái hậu yêu thích, sao có thể nói là làm liên lụy tới người khác được.”

Huyền Thanh cũng cất giọng hiền hòa nói với nàng ta: “Nàng đừng cả nghĩ.”

Nàng ta nghe thế mới chịu nở nụ cười tươi tắn, đủ thấy một tràng dài những lời vừa rồi của tôi cũng không so sánh được với một câu nói của Huyền Thanh. Nàng ta hơi ngước mắt lên, khẽ nói: “Ngọc Ẩn tỷ tỷ là nghĩa muội của nương nương, nương nương nếu không chê thiếp thân ngốc nghếch thì hãy cứ coi thiếp thân như muội muội là được rồi.”

Tôi chỉ khẽ cười điềm đạm. “Tĩnh phi nói thế thực là đề cao bản cung quá!”

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đừng để Thái hậu phải đợi lâu.” Huyền Thanh đưa mắt liếc tôi, thoáng ngập ngừng một chút rồi đi tới đỡ lấy khuỷu tay Vưu Tĩnh Nhàn. “Đi cẩn thận một chút!” Vưu Tĩnh Nhàn ửng hồng hai má, lí nhí đáp “vâng” một tiếng rồi đưa tay nắm chặt lấy bàn tay y.

Tôi thầm cảm thấy chua xót, ngoảnh đầu qua ngắm nhìn mấy gốc ngọc lan đang nở hoa rực rỡ bên bờ hồ. Những bông hoa thoang thoảng hương thơm đó nhìn hệt như những chiếc chén tuyết trắng ngần chen chúc nhau, bông nào bông nấy mang đầy sắc xuân nồng đậm. Hân Phi khẽ cười, nói: “Lục Vương gia đối xử với Tĩnh phi tốt quá, chắc hẳn không thua kém nghĩa muội Ẩn phi của nương nương chút nào, thế này gọi là gì ấy nhỉ… À, là kẻ tám lạng người nửa cân, lục Vương gia quả đúng là một lãng tử đa tình.”

Tôi dõi mắt nhìn bóng dáng y dần biến mất giữa rặng liễu biếc xanh bên bờ hồ, lại tán gẫu với Hân Phi thêm vài câu rồi mới cáo từ rời đi. Khi về tới Nhu Nghi điện, tôi chợt nhìn thấy Diệp Lan Y đã chờ sẵn bên trong điện, đang cầm một chén mật ong vui vẻ nhấm nháp, kh


Disneyland 1972 Love the old s