Snack's 1967
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325053

Bình chọn: 8.00/10/505 lượt.

ng hiểu rõ rằng bất kể là ai trong số hai người bọn họ xảy ra chuyện thì người kia cũng không cách nào thoát khỏi mối nghi ngờ. Nương nương bây giờ cứ nên suy nghĩ cho bản thân thì hơn.”

Q.7 – Chương 29: Chiếu Nhỏ Thuyền Con Lòng Lạnh Giá

Việc tuyển tú đến nay đã hoàn toàn ngã ngũ, các cung tần mới cũng đã được an bài cho cô cô dạy lễ nghi xuất cung ản giáo. Tôi một mặt tranh thủ những lúc rảnh rỗi hiếm hoi để nghỉ ngơi, một mặt dặn dò Cận Tịch sai người đi dọn dẹp các cung điện còn trống, sắp xếp sẵn các cung nhân chuẩn bị tới đó hầu hạ. Lần này mọi công việc Hoàng hậu đều buông tay không ản, tôi cũng không tiện đi thỉnh giáo nàng ta, chỉ cùng ý phi, Đức phi thương lượng mọi việc. Chính trong lúc bận rộn này thì vừa khéo Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu vào cung thỉnh an rồi ở lại giúp đỡ tôi luôn. Ngọc Nhiêu chỉ là nhất thời ham chơi, còn Ngọc Ẩn thì vốn en xử lý mọi việc trong vương phủ, có muội ấy trợ giúp, tôi cũng được thanh nhàn hơn rất nhiều. Suốt mấy ngày liền Ngọc Nhiêu đều vào cung từ sáng sớm, chiều tối thì đi thỉnh an mẹ ruột và mẹ nuôi của Huyền Phần rồi về phủ. Không lâu sau, thấy Huyền Phần vào cung, tôi bèn cười, nói với y: “Ngọc Nhiêu suốt ngày tới chỗ ta thế này thực đã làm phiền Vương gia phải phân tâm trông coi việc trong vương phủ rồi.”

Y chỉ mỉm cười điềm đạm. “Nàng ấy thích thế nào thì cứ mặc nàng ấy thôi. Lúc thần đệ không ở trong phủ chắc nàng ấy thấy nhạt nhẽo lắm, cứ tới chỗ tẩu tẩu mà nói cười trò chuyện như vậy cũng hay.”

Ngọc Nhiêu sau khi biết chuyện thì lộ vẻ tức cười, về sau liền ít tới hơn. Nhưng Ngọc Ẩn thì vẫn ở trong chái điện của Nhu Nghi điện để tiện giúp tôi lo liệu công việc, còn ở liền một mạch mấy ngày. Hôm ấy Cận Tịch mang một cuốn tranh vẽ bố cục các cung điện trong cung tới cho tôi xem, nói là có mấy chỗ đã cũ không kịp tu sửa, không tiện để các cung tần mới vào ở. Ngọc Ẩn vốn đang giúp tôi chọn mẫu thêu hoa, nghe thấy thế bèn bước tới xem xét một hồi rồi trầm ngâm nói: “Trưởng tỷ từng nói là trong hôm tuyển tú, Hoàng thượng đã rất xem trọng vị Khương Mỹ nhân kia, vậy thì cần chọn cho cô ta một chỗ ở gần Nghi Nguyên điện của Hoàng thượng mới được. Nhưng cũng không thể không đề phòng cô ta tranh sủng với trưởng tỷ, do đó Nhu Nghi điện cần là nơi cô ta ắt phải đi ngang nếu muốn tới Nghi Nguyên điện, như thế trưởng tỷ mới tiện khống chế tình hình. Theo muội thấy Vạn Kim các kia không tệ, địa thế khá tốt mà phong cảnh cũng đẹp, nếu chọn nơi đó chắc sau này Hoàng thượng và Khương Mỹ nhân đều sẽ cảm kích sự tinh tế của trưởng tỷ. Ngoài ra Khương Mỹ nhân đi lại gần gũi với Hoàng hậu là việc mà ai cũng biết, có thể thuận nước dong thuyền cho họ ở gần nhau, do đó Khởi Vọng hiên cũng không tệ, vừa gần Chiêu Dương điện lại vừa có rất nhiều giả sơn ở xung anh, khi nào trưởng tỷ không muốn thấy bọn họ đi lại với nhau nữa, Khương Mỹ nhân sẽ bị ngã ở đâu đó cũng chưa biết chừng.” Dứt lời, đến bản thân Ngọc Ẩn cũng không kìm được bật cười khúc khích một tiếng.

Tôi nhìn Ngọc Ẩn chăm chú. “Muội tâm tư cẩn mật, chịu vì ta mà suy tính chu toàn, cũng chịu an bài chỗ ở cho người khác, tại sao lại không suy nghĩ cho bản thân như thế chứ? Suốt mấy ngày nay muội đều ở lại Nhu Nghi điện không về phủ, Vương gia ắt sẽ lo lắng lắm đấy!”

Ngọc Ẩn nắm chặt bàn tay, nhẹ nhàng cất tiếng: “Vương gia đối xử với muội không giống như cửu Vương gia đối xử với Ngọc Nhiêu. Trưởng tỷ, điều này tỷ không phải là không biết.” Khẽ thở ra một hơi, muội ấy nói tiếp: “Người đó ỷ vào sự sủng ái của Thái hậu nên cũng làm cao lắm. Muội tiếng là nắm yền ản lý việc nhà nhưng bây giờ cô ta đã khỏe lại rồi, không ngờ mọi người trong phủ đã bắt đầu nhìn ý của cả hai bên rồi mới chịu làm việc.”

Tôi ôn tồn an ủi: “Trong phủ không phải chỉ có mình muội là trắc phi, bây giờ cô ta đã khỏe lại, đám nô tài tất nhiên phải cân nhắc rồi. Do đó ta mới từng dặn muội là nhất định phải nắm chắc yền ản lý mọi việc trong tay.”

Ngọc Ẩn thoáng ngẩn ra, khẽ thở dài. “Cô ta là tiểu thư thiên kim, mọi việc kỳ thực chỉ đả động a một chút mà thôi. Có điều muội tuy nắm yền ản lý nhưng việc gì cũng phải nghe ý cô ta rồi mới đi làm, cứ như là thấp hơn cô ta một bậc vậy, chẳng khác gì thị thiếp cả.”

“Hư danh và thực yền, thứ nào an trọng hơn hẳn muội cũng rõ. Muội với cô ta vốn ngang hàng, tất nhiên là phải nghe ý kiến của cô ta rồi, nhưng làm hay không làm, làm như thế nào, rốt cuộc đều do muội quyết định.” Tôi khẽ vỗ mu bàn tay Ngọc Ẩn, tỏ ý an ủi. “Người ở vị trí nào thì phải lo việc ở vị trí đó. Muội bây giờ là trắc phi của phủ Thanh Hà Vương, vị trí này là do muội tự chọn, hãy cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Tuy thoạt nhìn Vưu Tĩnh Nhàn hình như không có tâm cơ gì nhưng nhất định phải có lòng đề phòng mới được, điều này muội phải nhớ lấy.”

“Sao cô ta lại không có tâm cơ chứ, cô ta là người có tâm cơ nhất đấy, cô ta đã có thai rồi!” Mấy ngày nay Ngọc Ẩn thỉnh thoảng lại thẫn thờ, tôi kỳ thực đã nhìn thấy hết nhưng chỉ nghĩ là vì ghen bóng ghen gió với Vưu Tĩnh Nhàn, không ngờ… Sau một th