XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325081

Bình chọn: 7.5.00/10/508 lượt.

thấy rằng cô ta là một người dám đánh cược, cũng dám mạnh tay. Bây giờ cô ta được Thái hậu yêu thích, số lần vào cung thỉnh an ngày một nhiều lên, nếu trưởng tỷ vô ý để lộ ra chút sơ hở nào, người bị liên lụy sẽ không chỉ là Vương gia thôi đâu… Tất nhiên, muội hoàn toàn tin rằng trưởng tỷ tự có chừng mực.”

Tâm tư tôi biến chuyển liên hồi, cơn chấn động sục sôi trong lòng dần bị cái lạnh làm cho đông cứng, thật không ngờ muội muội ruột thịt của tôi lại dùng cách như thế này để thử tôi. Dù nơi đáy lòng đã lạnh tựa băng sương nhưng tôi vẫn không thể không cố hết sức giữ bình tĩnh mà nở nụ cười mỉm. “Nói năng, làm việc hà tất phải hao tâm tổn sức như vậy, ý tốt của muội ta tất nhiên hiểu rõ.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Vương gia là phu ân của muội, là muội phu của ta.”

“Trưởng tỷ xưa nay vẫn luôn thông minh rất mực, chẳng trách lại được cha thương yêu nhất như thế. Có điều…” Ngọc Ẩn đưa mắt liếc tôi. “Có một số việc nói ra thì rất dễ, nhưng để làm được lại khó khăn vô cùng. Muội muội chỉ lo rằng tỷ tỷ là ý nhân nhiều công nhiều việc, nhất thời lại không thể yết đoán, do đó mới lắm miệng mà nhắc nhở một câu như vậy thôi.” Nói rồi lại khẽ thở dài buồn bã. “Cục diện ba người trong vương phủ là việc đã rồi, muội chẳng thể nào thay đổi, chỉ là đôi lúc ngồi riêng một chỗ với Vương gia, muội luôn cảm thấy có trưởng tỷ ngăn cách ở giữa. Muội cũng chẳng cần giấu trưởng tỷ làm gì, từ khi thành thân tới giờ, Vương gia ả thực chưa từng đụng vào muội, có lẽ cũng chưa từng đụng vào Vưu Tĩnh Nhàn. Muội cũng thế, mà Vưu Tĩnh Nhàn cũng vậy, chỉ là phu thê ngoài mặt với Vương gia thôi. Từ đầu chí cuối, người mà y thật sự coi là thê tử chỉ có mình tỷ.”

Ngọc Ẩn chậm rãi bước tới, đầy lòng ấm ức. Tôi nhẹ nhàng cất tiếng: “Muội nói đi, muốn ta làm thế nào đây?”

Sau một hồi thu ba ai oán, muốn nói lại thôi, Ngọc Ẩn đột ngột quỳ xuống bên chân tôi, khóc nức nở, nói: “Muội đâu biết phải làm thế nào chứ, muội xưa nay chỉ đưa ra được những chủ ý hồ đồ mà thôi, mong trưởng tỷ hãy thương lấy muội.” Sau đó lại cất giọng u buồn: “Trưởng tỷ hẳn còn rõ hơn muội, nếu Vương gia cứ nhớ tới trưởng tỷ mãi như thế, có lẽ cả đời sẽ không thể vui vẻ!”

Tôi chấn động toàn thân, nơi đáy lòng dâng lên một cơn chua xót khó nói bằng lời, tựa như vết thương cũ bị người ta giội lên vô số chậu nước muối, đau đớn tột cùng. “Muội muốn ta chính miệng nói với Vương gia điều gì ư?”

Ngọc Ẩn bất giác tuôn trào lệ nóng. “Muội đâu dám làm Vương gia thương tâm chứ! Có điều dám hỏi trưởng tỷ một câu, vừa rồi khi muội nói dối là Vưu Tĩnh Nhàn đã có thai, chẳng lẽ trong lòng tỷ không có chút khó chịu nào ư? Muội không có suy nghĩ gì khác, chỉ hy vọng trưởng tỷ đừng á để tâm tới Vương gia như thế nữa, hãy cho muội và Vương gia một con đường để đi, mà cũng chỉ có như thế nhà họ Chân chúng ta mới còn đường sống.”

Từng câu từng từ lạnh lùng vọng vào trong tai, tôi không kìm được hít một hơi khí lạnh. “Muội đã được gả cho Vương gia rồi, vậy thì cần hiểu rõ ta đã không còn vương vấn gì y nữa, cũng không hề muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm phu thê giữa muội và y. Nếu ta thật sự còn buồn thương, lo nghĩ vì chuyện của Vương gia, vậy thì cũng chỉ là vì chúng ta là tỷ muội ruột thịt nên cần đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau. Do đó, muội kỳ thực không cần hao tổn tâm tư như thế làm gì.” Tôi cố kìm nén những cơn sục sôi nơi đáy lòng, sợ rằng mình lại để lộ ra chút sơ hở nào khiến Ngọc Ẩn cả nghĩ, thế là đành xoay người lại, giả bộ ngắm nghía xem xét chỗ vải vóc mà phủ Nội vụ vừa đưa tới. Tôi tiện tay lật một sấp vải gấm lên, cảm thấy như đang lật tung những mối tâm tư rối loạn trong lòng, vô số cơn sóng ngầm dữ dội không ngớt trào dâng. Tỷ muội chí thân, hóa ra, chẳng a cũng chỉ vậy! Cố kìm nén cơn giá lạnh tột cùng, khó khăn lắm tôi mới chọn được một sấp gấm thêu hoa màu tím, hờ hững nói: “Hoàng thượng thích ta mặc đồ màu tím, dùng sấp vải này may áo mùa xuân hẳn là tốt nhất rồi. Muội cũng chọn cho mình một sấp vải để may áo mới đi.” Tôi ngoảnh đầu lại, gượng nở nụ cười. “Muội với Vương gia có phải chỉ là phu thê ngoài mặt hay không ta không rõ, ta chỉ biết rằng muội bây giờ đã là trắc phi của y rồi, nhớ đừng bỏ bê phận sự của bản thân. Kỳ thực những thứ ở bên cạnh mới cần nắm chắc trong tay nhất, ngày tháng ở vương phủ còn dài, muội phải nhớ lấy điều này đấy.”

Ngọc Ẩn chậm rãi đứng dậy, bên khóe miệng thoáng ngậm nét cười, ngay đến sắc mặt cũng trở nên mông lung như sương khói. “Lời dạy của trưởng tỷ hôm nay, Ngọc Ẩn xin ghi nhớ kĩ vào lòng, nhưng cũng mong trưởng tỷ đừng ên những lời van cầu của muội, để muội có được một cuộc sống yên ổn. Đợi lát nữa muội sẽ đi thăm Hủ Tần, có một số lời trưởng tỷ không tiện nói với Vương gia, Hủ Tần hoàn toàn có thể giúp được.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn cuốn tranh trên bàn, cất giọng hờ hững: “Nhìn bộ dạng bày mưu tính kế rất mực chu toàn của muội vừa rồi, xem ra cuộc sống của muội trong phủ Thanh Hà Vương cũng không phải là á tệ.”

Ngọc Ẩn khẽ mỉm cười một tiếng, thoáng lộ vẻ đắc ý. “Cũng còn may, tạm thời chưa rơi vào thế hạ phon