Disneyland 1972 Love the old s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325113

Bình chọn: 7.00/10/511 lượt.

ại bằng một nụ cười thoáng mang theo vẻ tò mò. Một hồi lâu sau, nàng ta khẽ thở dài một hơi. “Thiếp thân thực không dám nghi ngờ thêm nữa, nếu còn nghi ngờ thì chỉ làm hại tới Vương gia mà thôi.” Tôi không kìm được kêu “a” lên một tiếng, vội vàng đưa tay bụm miệng. “Đã như vậy rồi thì Tĩnh phi muội muội đừng nghĩ ngợi lung tung gì nữa, thực khiến người ta nghe mà kinh sợ.” Rồi tôi bước tới đứng bên cửa sổ, đưa tay ngắt lấy một phiến lá trúc từ ngoài cửa sổ thò vào, nói tiếp: “Tĩnh phi đã được gả vào hoàng tộc, vậy bản cung không ngại kể cho muội muội nghe những kinh nghiệm mà bản thân đúc rút ra được sau nhiều năm sống trong Tử Áo Thành. Đa nghi quá dễ sinh ra ám ảnh, có rất nhiều việc muội càng nghĩ nhiều thì sẽ càng sợ, mà càng sợ thì lại càng dễ bị người ta phát giác rồi xảy ra vấn đề. Chẳng hạn như Quý phi vậy, tỷ ấy là người đứng đầu trong số các phi tần, quyền cao chức trọng, nhưng nếu ngày nào cũng để ý tới mọi việc trong Tử Áo Thành, truy rõ nguồn cơn, vậy thì ắt không thể bình an hưởng phúc đến bây giờ được. Do đó, người nào không nghĩ nhiều thì mới là bậc trí giả.”

Nàng ta hơi cau mày lại, lộ rõ vẻ sợ hãi. “Chỉ mong là vậy. Nhưng nếu việc này là thật thì ắt sẽ mang tới họa sát thân cho Vương gia, hậu quả thực khó lường.”

Tôi cúi đầu mân mê chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc trên tay, hờ hững nói: “Vô bằng vô cớ, tất nhiên không thể coi là thật rồi. Như bản cung vừa nói đấy, Tĩnh phi muội muội đang mang thai nên cả nghĩ đó thôi.”

Nàng ta đứng dậy cáo từ: “Được rồi, việc này cứ coi như là thiếp thân cả nghĩ đi. Thiếp thân bây giờ là người bên gối của Vương gia, có rất nhiều việc thiếp thân nhìn ra được nhưng người ngoài thì không thể. Vương gia là phu quân của thiếp thân, bất kể có việc gì thiếp thân cũng sẽ đặt y lên trên nhất, quyết không để y phải lâm vào hiểm cảnh.”

Tôi mỉm cười, nói: “Làm phu thê với nhau thì vốn nên như vậy.”

Nàng ta đưa mắt nhìn tôi chăm chú, dường như còn muốn nhìn ra điều gì đó từ trên khuôn mặt tôi, thế nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì, vẻ yếu đuối dần lộ rõ, cuối cùng đành cáo từ rời đi.

Thấy bóng dáng nàng ta đã biến mất bên ngoài Nhu Nghi điện, bàn tay trái vốn một mực giấu kín trong tay áo của tôi mới từ từ buông lỏng, không ngờ đã tuôn đầy mồ hôi lạnh tự lúc nào. Vưu Tĩnh Nhàn chưa chắc đã không nghe lọt tai lời của tôi, thế nhưng nàng ta đã phát hiện ra sự khác thường rồi, tiếp theo sẽ là ai nữa đây? Bí mật này một khi bị người ta vạch ra một góc nào đó, tất thảy chân tướng đều sẽ khó mà giữ kín được.

Đang lúc tôi trầm tư thì Ngọc Ẩn bất ngờ bước ra từ phía sau bức bình phong, chăm chú nhìn theo hướng Vưu Tĩnh Nhàn rời đi, một hồi lâu sau chợt cất giọng lạnh lùng: “Trưởng tỷ, người này không thể giữ lại được.”

Tôi nhìn lại Ngọc Ẩn, lặng lẽ lau đi những giọt mồ hôi tuôn đầy trong lòng bàn tay, ôn tồn nói: “Muội chớ làm bừa, cô ta bây giờ đang mang thai con của Vương gia, hơn nữa trong lòng cô ta chỉ có một mình Vương gia thôi, sẽ không làm ra việc gì gây hại tới Vương gia đâu.”

Trong mắt Ngọc Ẩn lúc này bừng lên những tia sát khí lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. “Vưu Tĩnh Nhàn thông minh quá mức, mà nữ nhân thì lại rất dễ sinh lòng đố kỵ, muội không thể mạo hiểm được.”

“Là cô ta đố kỵ hay là muội đố kỵ? Mặc kệ đứa bé đó từ đâu mà ra thì nó cũng là con của Vương gia, vậy nên muội không thể động tới Vưu Tĩnh Nhàn được! Hơn nữa muội thử nghĩ mà xem, dù Vương gia có dễ tính đến mấy thì sau khi biết việc này cũng sẽ trở mặt với muội, không lưu lại chút dư địa nào. Muội chẳng dễ gì mới có được vị trí ngày hôm nay, lẽ nào lại chịu vì Vưu Tĩnh Nhàn mà mất tất cả ư?” Tôi nhìn Ngọc Ẩn chăm chú. “Ném chuột thì cũng cần tránh làm vỡ bình mới được.”

Ngọc Ẩn vừa mở lời liền giống như phun ra vô số hạt băng lạnh lẽo: “Muội tự có cách để không làm vỡ bình.”

Đó dù sao cũng là con của Thanh! Không! Không! Tôi thầm cảm thấy nôn nóng, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã nói luôn: “Nếu muội thật sự ra tay với con của y, đừng trách ta không nể tình tỷ muội! Muội chớ nên quên khi xưa muội đã trở thành trắc phi của Thanh Hà Vương như thế nào!”

Ngọc Ẩn ngẩn ra, lập tức nhìn tôi chăm chú. “Muội đã trở thành trắc phi của Thanh Hà Vương như thế nào?” Tròng mắt Ngọc Ẩn không ngừng co rút, ngay sau đó liền nở nụ cười. “Tất nhiên là nhờ nhân duyên trời ban, cũng là do trưởng tỷ một lòng giúp đỡ rồi.”

Tôi nhìn bộ đồ xa hoa cao quý trên người Ngọc Ẩn, khẽ thở dài than: “Ngọc Ẩn, là tự muội giúp đỡ muội đó thôi. Bằng không, bức tranh cắt đó cớ gì lại rơi ra ngoài đúng lúc như thế?”

Đôi bờ mi của Ngọc Ẩn run rẩy liên hồi, muội ấy né tránh ánh mắt sắc bén của tôi. “Trưởng tỷ đang đùa với muội đó ư?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Ta không đùa với muội, cũng không hề có lòng so đo tính toán. Có điều việc này đến Vưu Tĩnh Nhàn còn sinh lòng nghi ngờ, lẽ nào ta lại chưa từng nghi ngờ gì ư? Ta chỉ nghĩ muội là muội muội của ta, lại một dạ si tình với Vương gia, do đó mới thành tâm chúc phúc cho muội. Nhưng nếu muội thật sự có ý ra tay với cốt nhục của Vương gia, ta ắt sẽ nói việc này cho Vương gia biết