
sẽ không nghĩ như vậy đâu.”
Vưu Tĩnh Nhàn thở phào một hơi, ngồi xuống trở lại, đặt tay trái lên ngực, nói: “Nếu thật sự được vậy thì tốt quá!” Nàng ta chậm rãi nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, bỗng dưng khiến tôi cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy. Nàng ta nhìn tôi, khẽ nói: “Kỳ thực, nương nương chính là người đầu tiên biết tin thiếp thân có thai đấy!”
Tôi khẽ gật đầu. “Bản cung cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Tuy nói lần này thiếp thân đến đây là để cáo lỗi với Ngọc Ẩn tỷ tỷ, nhưng kỳ thực còn có một nỗi nghi hoặc rất lớn mong được nương nương giải đáp.”
Tôi mỉm cười điềm đạm. “Tĩnh phi giờ đang có thai, tôn quý vô cùng, để cho muội muội có thể yên tâm dưỡng thai, bản cung ắt sẽ biết gì nói nấy, quyết không giấu giếm.”
Nàng ta chậm rãi bước tới gần tôi, nhẹ nhàng ngồi xuống, chiếc áo màu hồng trên người ngợp đầy sắc xuân ấm áp, hoàn toàn không lạnh lẽo như giọng nói của nàng ta lúc này: “Sau khi được gả vào phủ Thanh Hà Vương, thiếp thân vẫn luôn nghe nói Vương gia vì yêu thương Ngọc Ẩn tỷ tỷ nhiều năm nên mới nạp vào vương phủ, Ngọc Ẩn tỷ tỷ cũng nhờ thế mà thoáng cái đã bay lên cành cao, trở thành trắc phi. Vương gia làm vậy quả có thể nói là tình sâu nghĩa nặng.”
Tôi hờ hững tiếp lời: “Ngọc Ẩn cũng ôm mối tình sâu nặng với Vương gia, đương nhiên, Tĩnh phi cũng là như thế.”
“Tình cảm của Ngọc Ẩn tỷ tỷ với Vương gia, thiếp thân tự nhiên thấy rõ. Nhưng… thiếp thân được gả vào vương phủ tới nay đã gần một năm, sau khi để ý quan sát liền có chút nghi hoặc.” Nàng ta hơi nghiêng đầu lộ vẻ trầm tư. “Dường như… Vương gia đối xử với Ngọc Ẩn tỷ tỷ rất tốt, mọi việc trong phủ đều để tỷ ấy quản lý, cũng thường xuyên nghỉ lại ở chỗ tỷ ấy, nhưng… tình cảm của Vương gia với Ngọc Ẩn tỷ tỷ rõ ràng không phải là tình cảm nam nữ, mà có phần giống như là… thương hại… Thiếp thân cũng không rõ nữa, dù sao đó cũng không phải là tình cảm nam nữ.”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng, ôn tồn nói: “Thai phụ thường hay cả nghĩ, bản cung năm xưa cũng vậy. Có lẽ bây giờ Vương gia dành nhiều tình cảm cho Tĩnh phi hơn nên Tĩnh phi mới thấy như vậy, đây kỳ thực là chuyện đáng mừng.”
Vưu Tĩnh Nhàn khẽ lắc đầu, bên khóe miệng thoáng hiện một nụ cười gượng chan chứa nỗi thê lương. “Tình cảm mà Vương gia dành cho thiếp thân cũng chỉ là thương hại mà thôi, không có gì khác cả. Do đó chỉ thiếp thân mới biết đứa bé trong bụng này là từ đâu mà có, và thiếp thân cũng chỉ có duy nhất một cơ hội ấy thôi, may mà trời cao thương xót. Có điều khi đó y vốn đã không tình nguyện lắm rồi, sợ rằng bây giờ biết tin cũng sẽ chẳng vui.”
“Vương gia bây giờ còn chưa có con cái, sao có thể không coi trọng đứa bé trong bụng Tĩnh phi chứ? Huống chi đối với Tĩnh phi mà nói, điều quan trọng nhất là mục đích đã đạt được rồi, đứa bé trong bụng Tĩnh phi xét cho cùng vẫn là máu mủ của Vương gia.”
Nàng ta cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Đó là bởi thiếp thân không thể không có đứa bé này. Chỉ khi có đứa bé này, thiếp thân mới có thể hy vọng Vương gia sẽ chú ý đến mình. Thiếp thân giờ đã được gả cho Vương gia, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Vương gia chẳng để tâm gì tới mình. Thiếp thân đã dùng đủ mọi biện pháp để lấy lòng Vương gia, lại cùng Vương gia bàn luận về thi từ ca phú, vậy nhưng Vương gia lại luôn hờ hững chẳng chịu nhắc gì tới tư tình nhi nữ. Về sau thiếp thân còn phát hiện, hóa ra Ngọc Ẩn tỷ tỷ cũng đang cố gắng lấy lòng Vương gia như thế. Nếu Vương gia và Ngọc Ẩn tỷ tỷ thật sự tâm đầu ý hợp như lời đồn bên ngoài, tỷ ấy cớ gì mà phải hao tổn tâm tư như vậy? Vì thế thiếp thân bắt đầu nổi lòng nghi ngờ.”
Tôi cười tủm tỉm, nhìn nàng ta chăm chú. “Tĩnh phi nghi ngờ điều gì vậy? Hãy nói cho bản cung nghe đi nào, bản cung cũng đang tò mò lắm đây.”
Nàng ta thoáng trầm ngâm rồi bình tĩnh nói: “Thiếp thân bắt đầu nghi ngờ mối hôn sự của Ngọc Ẩn tỷ tỷ là một cái bẫy được bố trí hết sức tinh vi. Có lẽ Ngọc Ẩn tỷ tỷ tự mình muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng nên đã tìm mọi biện pháp để có thể được gả cho Vương gia, nhưng nếu thật sự là như thế, Vương gia hoàn toàn có thể không để tâm tới tỷ ấy, càng không cần hao tâm tổn sức nâng cao địa vị của tỷ ấy. Do đó, Vương gia làm như vậy có lẽ là muốn mượn Ngọc Ẩn tỷ tỷ để nâng một người khác lên, mà nguyên nhân y tiếp nhận mối hôn sự ấy là vì một bức tranh cắt…” Nàng ta chợt đổi giọng: “Thiếp thân thoạt tiên cho rằng đó là tranh cắt của cửu Vương phi, dù sao khi đó Hoàng thượng cũng xem trọng cửu Vương phi vô cùng, nhưng cửu Vương phi đã có thể được gả cho cửu Vương gia thì tại sao lại không thể gả cho lục Vương gia chứ, hơn nữa bây giờ nàng ta với cửu Vương gia cũng ân ái vô cùng, vậy nên khả năng này có thể loại bỏ. Nghe nói Thục phi còn một người muội muội khác ngày ngày đóng cửa tu hành, chắc hẳn đã chẳng còn để tâm gì tới chốn hồng trần nữa, vậy thì…” Nàng ta lẳng lặng nhìn tôi, nơi đáy mắt bừng lên những tia nghi hoặc. Tôi chợt cười tươi rạng rỡ. “Sao Tĩnh phi không nói tiếp thế? Bản cung đang chờ nghe đây.”
Nàng ta chăm chú quan sát từng tia thần sắc trên khuôn mặt tôi, muốn tìm ra sơ hở. Còn tôi thì chỉ đáp l