Polly po-cket
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325122

Bình chọn: 9.00/10/512 lượt.

. Muội thử nghĩ xem, liệu Vương gia có thể dung thứ cho một người từng đem tình cảm giữa ta và y ra để bày mưu tính kế không? Có thể dung thứ cho một người âm mưu hãm hại cốt nhục của y không?”

Ngọc Ẩn buột miệng nói: “Trưởng tỷ, tỷ biết rõ mà, muội xưa nay vẫn luôn thương yêu Hàm Nhi và Linh Tê nhất!”

“Hàm Nhi và Linh Tê đều là cháu của muội, muội thương yêu chúng là lẽ đương nhiên.” Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Trong bụng Vưu Tĩnh Nhàn là đứa con danh chính ngôn thuận của Vương gia, mà về danh nghĩa muội cũng là mẹ của đứa bé ấy, lại càng nên thương yêu nó mới phải.” Tôi đưa tay tới nắm chặt lấy bàn tay Ngọc Ẩn, vừa như an ủi vừa như khuyên răn: “Muội là nhị tiểu thư của nhà họ Chân, trắc phi của Thanh Hà Vương, cần phải hiền lương thục đức mới được.”

Sát ý trong mắt Ngọc Ẩn không ngừng co rút, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm nhỏ như đầu mũi kim, từ từ ẩn vào phía sau đôi hàng lông mi dài cong vút, thế vào đó là mấy tia sợ hãi, hoang mang. Hai hàng lệ nóng chầm chậm tuôn rơi, Ngọc Ẩn thổn thức nói: “Trưởng tỷ, tỷ cũng biết là muội vẫn luôn ôm một dạ tình si với Vương gia mà. Khi đó muội cũng hồ đồ, thấy Vương gia đang ốm mà lúc nào cũng nhớ tới trưởng tỷ, sợ cứ tiếp tục thế này thì cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện, nên mới nảy ra chủ ý đó nhằm lấy mận thay đào. Vương gia dù gì cũng không thể vì trưởng tỷ mà bơ vơ cả đời được, đúng thế không?” Hơi dừng một chút muội ấy lại nói tiếp: “Vừa rồi muội giận quá nên hồ đồ đấy thôi. Muội đã yêu Vương gia như thế, tất nhiên cũng không nỡ lòng hại đứa bé kia rồi.”

Tôi thở phào một hơi, khẽ xua tay, thành khẩn nói: “Những việc trước đây đều không quan trọng, ta cũng không muốn truy cứu làm gì. Vừa rồi ta nôn nóng quá nên có hơi nặng lời, nhưng suy nghĩ cho Vương gia cũng được, suy nghĩ cho nhà họ Chân cũng được, vì kiêng dè Thái hậu cũng được, muội hãy nhớ kĩ lời ta nói. Thái hậu xem trọng Vưu Tĩnh Nhàn, mà đó lại là đứa bé đầu tiên của phủ Thanh Hà Vương, quyết không thể có điều gì sơ sảy. Muội nhớ chăm sóc Vưu Tĩnh Nhàn cho tốt, cũng cần biết cách tránh mối hiềm nghi nữa.”

Ngọc Ẩn khẽ gật đầu coi như đồng ý, sau đó lại cười gượng gạo. “Muội thật hồ đồ, không ngờ lại chẳng biết gì cả!”

Tôi đưa mắt nhìn Ngọc Ẩn, bình tĩnh nói: “Hồi nãy muội đã nói câu này với ta rất nhiều lần rồi.”

Ngọc Ẩn chăm chú nhìn vô định vào một thứ gì đó ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng, bối rối, lại như có điều suy tư. Dần dần, từ trong cổ họng Ngọc Ẩn vang ra những tiếng nghẹn ngào khe khẽ: “Nói bừa nói bậy mà cuối cùng lại thành sự thật, muội thật hối hận vì đã nói ra những lời vừa rồi.” Rồi muội ấy lại ngơ ngẩn nhìn tôi. “Trưởng tỷ, vừa rồi nếu muội không thăm dò tỷ như thế, chuyện này sẽ không trở thành sự thật đúng không?”

Thấy Ngọc Ẩn như vậy, tự nơi đáy lòng tôi bất giác nảy sinh mấy tia thương xót. “Bất kể muội vô tình hay hữu ý thì việc cũng đã xảy ra rồi, bây giờ cứ nên đặt hết tâm tư vào tương lai đi thì hơn.”

Chẳng bao lâu sau, tin tức Vưu Tĩnh Nhàn có thai đã lan truyền ra khắp Tử Áo Thành, trong cung ngoài cung không có ai là không hay biết. Khi tôi tới thỉnh an thấyThái hậu cũng cười tươi vui vẻ. “Quả là chuyện mừng hiếm có, mối hôn sự với Ẩn phi cố nhiên là một đoạn giai thoại, nhưng rốt cuộc vẫn là Tĩnh Nhàn có phúc hơn.” Lúc này cả Ngọc Ẩn, Vưu Tĩnh Nhàn và Huyền Thanh đều đang có mặt, Huyền Thanh thoáng lộ vẻ lúng túng ngoảnh đầu qua nhìn Ngọc Ẩn một chút, khóe mắt thì lại nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, khiến tôi cảm thấy như có một cơn gió mát thổi qua vậy.

Rốt cuộc vẫn là tôi đứng dậy chúc mừng y trước: “Chúc mừng lục Vương gia, chúc mừng Tĩnh phi!” Sau đó lại cười, nói với Thái hậu: “Thái hậu vốn lo nghĩ về bề con cái của lục Vương gia nhiều năm nay, bây giờ rốt cuộc đã có thể yên tâm được rồi.”

Thái hậu mỉm cười gật đầu, muốn giữ mấy người Huyền Thanh ở lại trong cung dùng bữa, nhưng Tĩnh phi lại nói là thân thể đang mỏi mệt, xin phép được về phủ nghỉ ngơi. Ba người bọn họ sánh vai nhau rời đi, nhưng đi được mười mấy bước thì Ngọc Ẩn dần bị tụt lại phía sau, phải nhìn Huyền Thanh và Vưu Tĩnh Nhàn đi cùng nhau phía trước. Nhìn thấy cảnh này, tôi không kìm được khẽ thở dài một hơi, không nói năng gì.

Q.7 – Chương 30: Cành Quỳnh Cây Ngọc Nối Mây Xa

[38'> Trích Phá trận tử, Lý Dục. Dịch thơ: Cao Tự Thanh. Nguyên văn Hán Việt: Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la – ND.

Bất kể tôi có lo lắng hay không thì ngày tháng vẫn cứ trôi qua trong lặng lẽ, hoàn toàn không có chuyện bất thường nào xảy ra.

Việc Vệ thị vào cung giống như một tảng đá lớn được ném xuống mặt hồ bình lặng trong hậu cung. Trong số các tú nữ được chọn vào cung lần này, sự ưu ái Huyền Lăng dành cho nàng ta có thể nói là hết sức rõ ràng, đầu tiên là chưa vào cung đã được phong làm quý nhân chính lục phẩm, phong hiệu cũng là chữ “Quỳnh” có ngụ ý rất đẹp, thậm chí Huyền Lăng còn đích thân dặn dò hãy dọn dẹp Kháp Xuân đường ở cạnh hồ Thái Dịch cẩn thận để làm chỗ ở cho nàng ta. Các tú nữ vào cung lần này địa vị đa phần đều thấp kém, chỉ có nàng ta là nổi bật, một mình chiếm hết phong quang