
i tranh cãi với cô? Một lần thôi, ông không thể thấy vui chỉ vì cô ở đây sao? Ông không thể chỉ nhìn cô và nói, “Cha mừng vì con ở đây, Sadie.” Vì sao ông luôn phải hành động như thể ông nóng lòng muốn cô ra đi?
“Bất cứ chỗ quái quỷ nào mà hiện giờ con đang sống.”
Ông biết cô sống ở đâu. “Phoenix,” dẫu sao cô vẫn nhắc lại cho ông. “Con đã mang thêm tất cho cha.” Cô giơ lên chiếc túi của trung tâm mua sắm Target cách đó vài dặm. “Loại bông xù với gót ma sát.”
“Con đã phí tiền rồi. Cha không thích tất xù.” Y tá dịch chuyển chỗ để chân và ông đặt đôi bàn chân dài, gầy nhẳng đang đi một đôi tất kẻ ca-rô đỏ với đế bám dính mà cô đã mua cho ông ở Laredo lên. Y tá giúp ông nhổm dậy khỏi ghế. “Khỉ gió nhà nó!” Ông hít mạnh một hơi và ngồi xuống mép giường. “Chó chết!”
Khi cô trẻ hơn thế này, tông giọng của ông hẳn sẽ làm cô chạy khỏi phòng. Thay vì thế, cô đi tới bên thành giường. “Con giúp gì được cho cha không? Cha có cần gì từ nhà không? Thư? Hóa đơn? Báo cáo?”
“Dickie Briscoe đang trên đường đến,” ông trả lời, nhắc tới người quản lý trang trại. “Snooks sẽ đi cùng ông ta.”
Cô bị đuổi đi. “Con không làm gì được cho cha sao?”
Đôi mắt xanh lục của ông nhìn xoáy vào cô. “Đưa cha ra khỏi đây. Cha muốn về nhà.” Ông rất cần được chăm sóc nên chưa thể về nhà ngay. Cũng như vì thế nên cô chưa có cách nào quay lại Arizona được. “Con không thể.”
“Vậy thì chẳng có gì con có thể làm cho cha.” Ông nhìn ra sau lưng cô và mỉm cười. “Snooks, đúng lúc đấy.”
Sadie quay lại và nhìn quản đốc của cha mình. Cô đã biết ông từ bé đến lớn, và giống cha cô, ông là một cao bồi thực thụ. Áo sơ mi làm việc đính khuy ngọc trai, quần Wranglers, bốt phủ đầy phân bò và bụi. Tóc ông hoa râm và ông khắc khổ do cả gió lẫn mặt trời Texas, cũng như thói quen hút mỗi ngày một bao thuốc.
“Chào chú Snooks.” Sadie dang rộng vòng tay khi cô đi về phía ông.
“Cô bé của chú đây rồi.” Ông là cha sáu cậu con trai, đang ở tuổi giữa sáu mươi, và cũng như ông Clive, tuổi tác ngày càng lộ rõ. Nhưng không giống ông Clive, ông Snooks có bụng phệ và tính tình hài hước.
“Chú vẫn đẹp trai như mọi khi,” cô nói dối. Kể cả vào một ngày đẹp trời, ông Snooks cũng chưa bao giờ đẹp trai, chủ yếu là vì ông dị ứng cỏ lưỡi chó và bụi. Kết quả là, mắt ông luôn đỏ rực một cách kỳ quái. “Các con chú thế nào ạ?”
“Tốt lắm. Chú đã có tám đứa cháu rồi.”
“Trời ạ!” Cô thật sự là người cuối cùng ở Lovett hơn hai lăm tuổi mà không có con. Cô và Sarah Louise Baynard-Conseco, nhưng chỉ vì anh Conseco là khách của nhà tù San Quentin.
“Và tôi chẳng có đến một đứa,” ông Clive gầm ghè sau lưng Sadie.
Đó có phải là lý do cha cô lúc nào cũng cáu gắt không? Vì cô không sinh được sáu đứa cháu? Ông đã biện hộ thế nào lúc cô mười hai tuổi nhỉ? “Trước đây cha chưa bao giờ nhắc đến chuyện các cháu hết.”
“Không nghĩ cha sẽ phải làm thế.”
“Chà, con sẽ để hai người trò chuyện,” cô nói, sau đó chuồn đi.
Cô dành cả chiều chăm chút những chi tiết thú vị như đi bảo dưỡng xe. Cô may mắn tìm được một tiệm làm đầu trông khá tử tế, thế là cô đặt hẹn để quay lại và chấm lại chân tóc. Cô quay lại bệnh viện để kiểm tra ông Clive rồi lái xe về nhà. Cô ăn tối với những người chăn gia súc và kể cho họ về sự tiến triển của cha mình.
Cô xem ti-vi trong giường. Những chương trình thực tế không cần động não với những con người mà cuộc sống còn tồi tệ hơn cả cô. Như thế cô không phải nghĩ đến hiện thực trong cuộc đời đáng ghét của mình.
Tiếng quạt trần chạy vo vo phả luồng khí đêm mát lạnh khắp lồng ngực trần của Vince. Những hơi thở chậm rãi, đều đặn lấp đầy phổi anh. Trong phòng khách căn nhà kiểu trang trại từ những năm bảy mươi của bà Luraleen, anh ngủ trên chiếc giường đôi diêm dúa, nhưng phía sau đôi mắt nhắm chặt, Vince đang trở lại Iraq. Quay lại trong buồng chứa khổng lồ của chiếc C-130 Hercules, lắp ráp dụng cụ cần thiết cuối cùng của đội. Mặc đồ chiến đấu nhẹ, quần đồng phục màu cát và bốt chiến binh kiểu Oakley, anh ném cơ thể mệt mỏi của mình xuống một vùng rừng đầm lầy rậm rạp. Vài tiếng đồng hồ trước khi được lệnh nhập đội Năm ở trung tâm không quân Hoa Kỳ tại Bahrain, anh đang phá sập cửa và bắt giữ các tay chỉ huy khủng bố ở Baghdad. Họ càng bắt giữ nhiều, dường như càng có thêm nhiều kẻ nổi lên. Al Qaeda, Taliban, Sunni, Shiite, hay nửa tá các nhóm nổi loạn đầy lòng căm ghét, cuồng tín và quyết tâm giết lính Mỹ, bất chấp tính mạng của biết bao công dân vô tội cản đường chúng.
“Haven, đồ khốn nhà cậu. Cậu đang làm gì trên này? Tự sướng hả?”
Vince nhận ra giọng nói đó và hé mắt ra. Anh quay đầu về phía anh chàng SEAL hói đầu đang nhét người vào chiếc ghế lưới đối diện mình. “Xin lỗi vì làm cậu thất vọng, đồ bẩn thỉu nhà cậu, nhưng tớ đã xong việc.”
Wilson lắc đầu. “Phải rồi, tớ đã nghe nói về vụ gỡ mìn sáng nay.”
Vince nhăn mặt. Anh đã được lệnh cùng ba thành viên SEAL khác đi xử lý một kho đạn dược của phe nổi loạn và đã làm hỏng việc. Vào lúc ấy không có thời gian để đợi đội chuyên gia tháo gỡ chất nổ, và kho đạn thì nhỏ, hay phải nói là họ đã nghĩ vậy. Họ đã đặt mìn và làm cả tòa n