
của hoàng thành ở phía xa xa, cảm giác mình cũng chỉ là một trong bầy kiến hôi kia.Hắn đặt Kim Phượng xuống, vỗ nhè nhẹ vào gương mặt nàng. “Hắc Bàn, dậy đi.”Vỗ vài cái, Kim Phượng rốt cuộc miễn cưỡng tỉnh dậy. Chứng kiến mình đang ở trong một ngõ sâu đen tối trống trải, Kim Phượng ngẩn ngơ.“Chúng ta… không phải đang ở trong lao ư?”Đoàn Vân Chướng nghĩ thầm, tạm thời cũng không nên giải thích rõ ràng với nàng, bèn nói: “Hiện nay đã trốn ra được. Quá trình cụ thể thế nào, khi trở về sẽ giải thích với nàng sau. Nàng cứ đi theo ta là được.”Kim Phượng lau dụi tròng mắt, nghe hắn nói như vậy, liền nhẹ nhàng ồ một tiếng.Đoàn Vân Chướng nhìn nàng: “Nàng cũng dễ tin người quá nhỉ. Ta nói thế nào, nàng liền làm theo thế đó. Lỡ như ta đem nàng ra khỏi thành bán đi thì phải làm thế nào?”Kim Phượng hừ một tiếng: “Ngài sẽ không bán ta đi đâu.”Đoàn Vân Chướng nhìn nàng một cái thật sâu, nắm bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình.“Biết vậy là tốt, phải theo sát ta đó.”Kim Phượng không quen, hơi giãy giụa một chút, lại bị hắn nắm càng chặt hơn. Nàng khẽ thở ra một tiếng, cảm thấy hô hấp cũng có chút không thoải mái.Hai người đang muốn ra khỏi ngõ hẻm đang ẩn nấp, một mũi kiếm lạnh băng sáng bóng đột nhiên đâm tới. Lưỡi kiếm lóe lên trong đêm tối, càng có thêm vài phần lạnh lẽo thấu xương.Đoàn Vân Chướng nhạy bén, kịp thời đẩy Kim Phượng ra, vung thanh chủy thủ trong tay lên quá đỉnh đầu, chống chọi với bảo kiếm đang chém tới.Người nọ lập tức chiếm được chỗ cao, động tác dừng một chút, sau đó nở nụ cười: “Hai kẻ tiểu tặc các ngươi quả nhiên ẩn thân ở đây! Oanh, bổn tướng quân chính là con trai của Uy quốc công Lưu Hiết đại nhân, đương triều ngự phong Võ Uy Tướng quân Lưu Ngạc, đặc biệt đến bắt hai kẻ tiểu tặc coi trời bằng vung các ngươi! Các ngươi lại dám ban đêm vào phủ Uy quốc công ăn trộm, thật sự quá nực cười. Hãy xem bổn tướng quân bắt các ngươi đây, roi da hầu hạ!” Hắn mặc áo bào trắng dệt bằng lụa tơ tằm, quan đái đều là chế tác tốt nhất, đúng chuẩn công tử ca nhà giàu. (Quan: mũ đội đầu, Đái: giải thắt lưng)Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng đều sững sờ.“Nếu không phải bổn tướng quân đêm khuya muốn đến thẩm vấn phạm nhân, chẳng phải đám tiểu tặc các ngươi đã chạy thoát rồi sao!” Lưu Ngạc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng đánh cắp được thư từ qua lại của Trần đại nhân cùng phụ thân ta, là có thể cứu được cái tên Lăng lão đầu kia sao? Ngươi quá ngây thơ rồi đó!” Y thu hồi trường kiếm, lại một lần nữa đâm tới. Sau lưng, tiếng bước chân của bọn lính càng lúc càng gần. CHƯƠNG 48 – CON TRAI CỦA KẺ KIÊU HÙNG LẠI LÀ BAO CỎ (2)Đoàn Vân Chướng nheo mắt lại. Lăng Phong lẻn vào phủ Uy quốc công là vì lấy trộm mật lệnh mà Lưu Hiết gửi cho Hồ Bắc đạo ngự sử Phùng Thông, còn cái tên Trần đại nhân kia, là ai? Thư từ qua lại giữa bọn họ, có quan hệ gì đến Lăng đại tướng quân?Cái tên Lưu Ngạc này, nếu đã phát hiện bọn họ ẩn thân trong ngõ nhỏ, lại muốn làm gương cho binh sĩ – đích thân đến bắt, nếu không phải hoàn toàn tự tin vào công thu của mình thì chính là tính tình lỗ mãng, sốt ruột lập công, bây giờ lại còn không kín miệng, tiết lộ ra cái tên Trần đại nhân.Lưu Hiết ơi là Lưu Hiết, muốn trách thì trách ông sinh ra một đứa con ngu ngốc.Hắn lui về phía sau hai bước, tránh khỏi vòng công kích tiếp theo của Lưu Ngạc rồi vồ lấy bảo kiếm sáng loáng trong tay Lưu Ngạc, ném ra xa tám thước. Lưu Ngạc vốn đang hài lòng đắc chí, bỗng dưng ngây người nhìn chằm chằm vào bàn tay rỗng tuếch của mình, làm như không thể tin nổi chuyện gì đã xảy ra.Lưu Ngạc Lưu Ngạc, quả nhiên là cái bao cỏ, thật sự uổng phí là con trai của Lưu Hiết, huynh trưởng của Hắc Bàn – Đoàn Vân Chướng chán ghét nghĩ. Hắn nháy mắt ra hiệu cho Kim Phượng, ý là: Đây là anh trai ruột của nàng, nàng xem rồi lo liệu đi.Kim Phượng cũng vô cùng khó xử. Tuy nói Lưu Ngạc là anh trai ruột của nàng, nhưng hai người chưa bao giờ gặp nhau. Giờ phút này, cho dù nàng khai rõ thân phận, Lưu Ngạc sẽ tin sao? Lại nói, lỡ như bị Lưu Ngạc phát hiện ra thân phận thật sự của Đoàn Vân Chướng, chẳng phải sẽ càng phiền toái hơn ư?Xa xa, tiếng bước chân của binh lính càng gần, tựa hồ còn có thể nghe thấy bọn lính lo lắng kêu gọi: “Tướng quân!”Lưu Ngạc nghe thế cao hứng bừng bừng, vung tay hô to: “Ta ở đây…”Tiếng nói chưa dứt, Đoàn Vân Chướng đã kéo vạt áo sau của y, kéo y rớt xuống ngựa, ngã lăn ra đất, rồi dùng chuôi chủy thủ gõ mạnh vào sau ót của y.Lưu Ngạc lặng yên không một tiếng động, hôn mê.Kim Phượng há mồm cứng lưỡi.Đoàn Vân Chướng gọn gàng nhặt bảo kiếm lên, quăng Lưu Ngạc lên lưng ngựa, dùng chủy thủ đâm nhẹ vào mông ngựa một cái. Con ngựa đáng thương hí dài một tiếng, chạy như điên.Hai người ẩn mình trong ngõ hẻm tối om. Không lâu sau, đại đội binh mã gào thét chạy đến. Có mấy tên lính chạy gấp đến mức ngay cả bội đao tùy thân cũng rớt mất, trong miệng cứ vội vàng gọi: “Tướng quân! Tướng quân! Ngài đang ở đâu?”Đợi quân đội rời đi, Đoàn Vân Chướng nhìn trường kiếm trong tay một chút rồi quăng bừa đi.“Vậy ra đó là huynh trưởng của nàng.”Kim Phượng thở dài: “Vâng, đó chính là huynh trưởng củ