
ỉ thấy Tố Phương nhe hàm răng trắng đều về phía Tiểu Tôn Tử: “Nếu còn lần sau, xem Thái hậu nương nương có nạo đầu của ngươi không!”Tiểu Tôn Tử dập đầu xuống đất kêu côm cốp.Tất cả thu dọn xong xuôi, thái y cũng dùng đầu người trên cổ đảm bảo, ngày mai hoàng đế sẽ vui vẻ tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng Tố Phương lúc này mới rơi xuống đất. Nàng vừa tiếp nhận khăn ướt, đắp lên trán hoàng đế vừa thở phào một cái.Lúc này, Tố Phương mới nhớ đến một đại sự đã bị nàng bỏ quên thật lâu.“Hoàng hậu nương nương đâu?”Bọn cung nữ thái giám chung quanh đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng không có một ai trả lời.Đột nhiên, người vừa đưa khăn ướt cho Tố Phương bỗng giơ tay lên.“Ta ở đây.”Mọi người kinh ngạc nhìn qua, một thân tròn xoe đen nháy trong lớp áo váy đỏ thẫm.Tiểu Tôn Tử lại đùng một tiếng, ngã lăn ra đất té xỉu, miệng sùi bọt mép. CHƯƠNG 6 – MỘT VỊ THÁI HẬU NGÃ XUỐNGChuyện Hoàng hậu là một người vừa đen vừa mập, chỉ trong một đêm, tựa như mọc chân, truyền ra khắp cả hậu cung. Buổi trưa hôm sau, ngay cả Phù đại thừa tướng phu nhân, Lăng đại tướng quân phu nhân ở ngoài cung cũng đều nhận được tin tức.Cả kinh thành chấn động.Mà tiểu hoàng đế làm nhiều điều sai trái, giờ phút này vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng ngọt ngào.Ở trong mộng, Hoàng đế trông thấy một thiếu nữ tuyệt mỹ, tay nâng một nhành hoa nhài trắng như tuyết đang hướng về phía hắn, nở một nụ cười rực rỡ như hoa tràn khắp núi.“Hoàng đế ca ca.” Thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào cất tiếng gọi.Hoàng đế ở trong mộng cười rộ lên, cười cười, liền cười tỉnh.Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc rất khó chịu, vì vậy, mí mắt cũng không vén lên đã lầm bầm một tiếng: “Nước…”Rầm rì nửa ngồi dậy, trước mắt quả nhiên xuất hiện một ly sứ men xanh. Hoàng đế bưng lấy, rót vào trong miệng. Lúc này mới cảm thấy thân thể sảng khoái hơn rất nhiều.Có một bàn tay đưa qua, lấy đi cái ly trong tay hắn.Hoàng đế đột nhiên phát giác có điều gì đó không thích hợp. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đen sẫm mập mạp, lại nhìn lên, lại nhìn lên, một khuôn mặt đen sẫm tròn trịa đập vào mắt hắn. Đôi mắt trên khuôn mặt kia kiêu yều trong sáng giống như mắt nai con hắn săn được trong khu vực săn bắn.Hoàng đế bị sặc nước một cái.“Ngươi là ai?” Trong nội cung tuyển cung nữ vừa đen vừa mập này vào từ khi nào? Xem y phục nàng đang mặc kìa, đỏ đến mức giống như dùng quả ớt trụng dầu quét lên một vòng vậy.“Thiếp, thiếp là hoàng hậu của ngài mà.” Kim Phượng cười tủm tỉm, vô cùng thân mật.“Cái gì?” Hoàng đế tự kỷ, lỗ tai mình bị bệnh rồi à.“Ta… hoàng hậu của ta, là con gái của Uy Quốc công…” Hắn run giọng nói, uy nghiêm đế vương bị đánh mất không còn bóng dáng.Kim Phượng không muốn ngỗ nghịch: “Thiếp chính là con gái của Uy Quốc công.”Hoàng đế yên lặng một lát: “Ngươi là Lưu Bạch Ngọc?”Mặc dù lời đồn là không thể tin, nhưng mà… cũng không nên cách thực tế quá xa như vậy chứ?Kim Phượng lắc đầu: “Thiếp không phải.” Ánh mắt nàng chắc chắn, nhìn hoàng đế. “Nhưng thiếp là hoàng hậu của ngài, không sai mà.”“…”Trong Hương La Điện, sau đó liền vang lên một tiếng gầm thét giống như của dã thú bị thương.******Sau khi chứng thực qua đám cung nữ thái giám một vòng, hoàng đế rốt cuộc tiếp nhận sự thật không có cách nào thừa nhận trong cuộc đời này.“Ngươi tên là gì?” Hoàng đế hỏi, hơi thở mong manh.“Ngài có thể gọi thiếp là Hắc Bàn.” CHƯƠNG 6 – MỘT VỊ THÁI HẬU NGÃ XUỐNG (2)“…” Hoàng đế thầm ép mình phải tỉnh táo. “Ngươi không có tên khác sao?”“Có, Lưu Kim Phượng.”Hoàng đế nín thở. “Trẫm cứ gọi ngươi là Hắc Bàn vậy.”Trong suy nghĩ của hoàng đế, Kim Phượng là một sinh vật hết sức kỳ quái. Hắn đã sống mười hai năm, chứng kiến nữ nhân đều là thập phần xinh đẹp. Hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhân có thể không phải trắng nõn thơm hương vòng eo yểu điệu, nữ nhân cũng có thể là tâm rộng thể mập mặt đen eo thô.“Tại sao ngươi lại đen như vậy, mập như vậy?” Hắn rốt cuộc nhịn không được, hỏi.Kim Phượng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ở chỗ nhà mẹ thiếp, thiếp chính là đệ nhất mỹ nhân trong thôn.”Hoàng đế không tin: “Nhà mẹ ngươi ở đâu?”Kim Phượng rất bình tĩnh nói: “Nhà mẹ thiếp ở một nơi rất xa rất xa, gọi là thôn Vĩnh Phúc. Ở chỗ đó, trên núi trồng toàn là mật đào, dưới sông chảy ra rượu bồ đào rất ngon. Ở chỗ đó, nữ nhân vừa gầy vừa trắng là không ai thèm. Nữ nhi trong thôn Trường Gia thật ra còn đen hơn, mập hơn, đẹp hơn cả thiếp nữa. Nhưng các nàng chỉ có bộ dạng là đẹp thôi, đầu óc lại ngốc cực kỳ, người khác nói gì cũng tin. Cho nên, cũng không có nam nhân nào thích nàng.”Hoàng đế cảm thấy nàng đang nói dối, nhưng trông dáng vẻ nghiêm trang của nàng, hắn lại không thể xác định nàng thật sự nói dối.“Thái hậu giá đáo!” Ngoài cửa, Tiểu Tôn Tử hắng giọng la to. Ngay sau đó, Thái hậu nương nương dẫn theo Từ thái phi cùng Tố Phương và một đám nữ quan, khí thế hung hăng tiến vào.Kim Phượng yêu kiều hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu nương nương, Từ thái phi nương nương.”Thái hậu nương nương đã không quản được nhiều lễ nghi như vậy, lớn tiếng hô: “Ngươi ngẩng đầu lên cho ta!”Kim Phượng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.Thái hậu nương nương cùng Từ