
hành như bây giờ, 30 năm sau cậu cũng chưa thể tốt nghiệp mà ra khỏi nhà tôi được! Hay là…cậu muốn ở lại nhà tôi luôn? – Vũ nghiêng người nhìn sang tôi. Khiến cho hai má tôi bất chợt đỏ bừng, ấp úng nói
Ai…ai thèm ở lại nhà cậu chứ?
Vũ đẩy lại quyển sách về phía tôi, lại cười
Khả năng tập trung của cậu kém như vậy sao? Mới nói vài cậu đã đỏ mặt không làm được gì nữa! Xem ra cậu muốn ở lại nhà tôi thật rồi!
“….”
Hừ! Hoàng Thiên Vũ đáng ghét này! Còn nói là không tới phá tôi ư? Tôi gân cổ cãi lại
Tôi….
Đúng lúc này, một sợi dây từ tay Vũ được thả xuống trước mặt tôi. Tôi ngỡ ngàng, quên mất cả việc đang định đấu khẩu với Vũ.
Trả cho cậu!
Cái này….
Tôi kinh ngạc nhìn sợi dây hình mặt trời trong tay Vũ. Đây là thứ duy nhất anh để lại cho tôi. Nó…nó đã bị Huyền làm vỡ rồi kia mà, sao hiện tại lại không có một vết nứt nào. Dường như đọc được thắc mắc của tôi, Vũ nói
Tôi đã bảo người đem đi sửa. Nhưng vì nó là đồ đặt riêng nên chắc không thể giống hệt lúc trước được!
Tôi lắc lắc đầu
Không….không sao! Như vậy là tốt lắm rồi! – Tôi ngỡ ngàng nhìn Vũ. Tay nắm chặt sợi dây, lắp bắp nói – Cậu…cậu đến đây là để đưa tôi cái này sao?
Tiện đường thôi! Mấy hôm trước tôi đi ngang qua cửa hàng trang sức nên đem nó đi sửa, cậu không cần……
Cảm ơn cậu!- Tôi cắt ngang lời Vũ rồi ôm chầm lấy cậu. Vũ hơi giật mình nhưng vẫn yên lặng. Tôi nấc lên – Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!
Sợi dây này là tất cả đối với tôi. Là thứ duy nhất khiến tôi không bao giờ bỏ cuộc. Là niềm tin giúp tôi tìm ra được anh. Tôi còn nhớ rõ lúc nó bị đứt, tôi đã tuyệt vọng như thế nào. Tôi luôn để sợi dây trong hộp, bởi vì tôi rất sợ sẽ làm mất nó mãi mãi. Từ sau khi nó bị đứt, tôi luôn mơ thấy một giấc mơ. Tôi tìm thấy anh, nhưng cứ mỗi lần sắp chạm tới, anh lại tan biến vào màn đêm vô định. Hai mắt tôi ướt nhòe. Vũ lại vỗ vỗ vai tôi.
Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?
Tôi lắc lắc đầu. Dụi dụi vào vai cậu. Đúng lúc đó thì có tiếng cửa mở
Tuyết Mai à, bác có…..
Tôi giật mình, vội vã nhảy ra khỏi người Vũ. Cậu cũng làm vẻ mặt bình thản, nhìn về phía cửa. Giả bộ húng hắng ho. Mẹ Vũ vẫn đứng nguyên ở cửa, tròn mắt nhìn chúng tôi rồi nhanh chóng đưa tay đóng sập cửa lại.
A! Bác …phải đi chợ một lát. Hai con…cứ tự nhiên!
Bác à! Không phải….như – vậy – đâu! – Tôi còn chưa kịp nói hết ba từ cuối cùng thì mẹ Vũ đã đi mất tiêu. Tôi nhăn nhó nhìn cánh cửa đóng lại, từ phía sau lại vang lên tiếng cười. Tôi lườm Vũ
Cậu cười cái gì?
Cậu không nói, chỉ đứng dậy ra khỏi phòng. Ánh mắt khẽ cười nhìn tôi
Tuyết Mai! Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng …không thể rời khỏi đây được rồi!
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 57
Chap 57: Gặp lại
Cuộc sống của tôi trôi qua thật chậm chạp. Mỗi ngày tôi đều ngồi trong phòng học bài. Thỉnh thoảng Vũ cũng tới phá tôi và lần nào tôi cũng là người bị lép vế. Đã thế, mẹ cậu cũng không thèm bênh vực tôi như hồi trước nữa. Thế nhưng, lại có một niềm vui nho nhỏ khẽ len lỏi. Dường như, đó là cảm giác hạnh phúc.
Nếu như Thiên Vũ trước kia chẳng bao giờ chịu nói quá mười câu thì hiện tại lại suốt ngày lôi tôi ra chọc ngoáy. Mà khả năng đấu khẩu của tôi thì càng ngày càng lụi bại dần. Chỉ cần nhìn thấy cậu ta nghiêng đầu, sẽ lập tức đỏ mặt mà im lặng quay đi. Đôi khi cảm thấy hận bản thân mình tại sao lại quá dễ bị “thuần hóa” như vậy!
Cuối tháng 5. Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đến. Sau một tháng trời vất vả ôn luyện, cuối cùng tôi cũng đạt được thành tích không tệ. Thiên Vũ thì càng không phải nói. Nhất định là bằng loại ưu. Hơn nữa, còn là loại ưu siêu cấp. Chúng tôi chỉ còn phải chờ kết quả, rồi nhận lấy bằng là có thể ra trường.
Thời gian rảnh rỗi của tôi càng nhiều, Vũ cũng có vẻ nhàn hạ, không đến công ty mà ở nhà nhiều hơn. Tôi thích ngồi trên phòng mình nhìn ra sau vườn, bí mật nhìn Vũ tưới cây. Chỉ có điều, lần nào tôi cũng bị phát hiện. Đôi khi rảnh rỗi, mẹ cậu cũng bỏ ảnh Vũ ra cho tôi xem. Dường như mỗi lần nói về cậu, bác ấy đều có thể nói hết ngày mà không cảm thấy chán. Duy chỉ có một điều tôi cảm thấy lạ, là không hề có một bức ảnh nào về em gái Thiên Vũ. Cô bé có cái tên Thiên Tuyết ấy. Tất nhiên tôi chỉ dám thắc mắc mà không dám nói ra. Mẹ cậu lấy một bức ảnh năm Vũ 3 tuổi cho tôi xem. Trong ảnh là một cậu bé rất dễ thương, khuôn mặt phúng phính mỉm cười.
Còn đây là lúc nó tốt nghiệp cấp 1! Cấp 2! – từng bức ảnh đều được giải thích rõ ràng. Mỗi cái lại gắn với một thành tích của Vũ. Tôi đưa tay lật từng bức ảnh, trong đó có một bức bị rách. Bên dưới có một dòng chữ nhỏ nhưng không thể nhìn rõ
Sao tấm ảnh này lại bị rách ạ? – Tôi tò mò nhìn Vũ trong ảnh, dường như những bức ảnh trước đó cậu đều luôn mỉm cười. Chỉ duy từ tấm này trở đi là không còn cười như vậy nữa. Tôi lật nhìn ngày tháng phía sau bức ảnh: 20/3/2010. Phải rồi! Lúc chúng tôi cùng tham gia đại hội thể thao ở trường Thiên Đức, tôi cũng từng nhìn thấy một bức ảnh của Vũ. Lúc ấy cậu cũng mỉm cười rất rạng rỡ. Tôi còn thấy ngạc nhiên vì không tin kẻ như