Duck hunt
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324185

Bình chọn: 10.00/10/418 lượt.

bà:

– Mẹ, đừng buồn nữa…ba chỉ là lo cho mẹ thôi…ba muốn mẹ không buồn phiền vì chuyện đó nữa.

– Mẹ…không biết nữa…

Story 23: Đe dọa (2)

Bà thở dài thườn thượt, bỗng chợt như nhớ ra điều gì đó, Hoàng Hiểu Vương hỏi bà:

– Chị Hiểu Dy? Bữa nay con không thấy?

Bà Chu giật mình, vẻ mặt lo lắng:

– A…nó vẫn chưa được thả, vẫn bị giam dưới biệt phòng…

– Sao cơ ạ? Đã năm tháng rồi mà mẹ?- Hoàng Hiểu Vương đánh rơi chén trà xuống nền nhà.

– Ta…không biết nữa…ba con không cho thả nó.- giọng bà rầu rầu.

– Chúng ta xuống thăm chị được không mẹ?

Bà lưỡng lự gật đầu. Hai người cùng bước xuống lầu.

Đến bây giờ cậu mới biết đến cái mật thất của nhà họ Hoàng này. Sau giá sách mà vốn xưa nay cậu nghĩ nó chỉ là cái giá sách bình thường nhưng kì lạ thay, bà Hoàng vừa xoay chuyển bức chân dung bên cạnh thì ngay lấp tức, nó kéo xê dịch ra để lộ một lối đi nhỏ. Hai người bước vào, bề ngang của nó chỉ tầm 70 xen- ti- mét, đủ một người đi. Dường như được xây bằng loại gạch cũ nên mùi ẩm mốc bốc lên khá nồng. Ánh sáng le lói yếu ớt của vài ba ngọn đèn cũ khiến Hoàng Hiểu Vương thấy mình như đang sống trong một tiểu thuyết kinh dị nào đó, cậu vẫn nghe tiếng bước chân mẹ đang đi theo sau mình nên khá yên tâm. Đi được chừng hai mươi phút thì đến một cánh cửa nhỏ bằng gỗ đã mục nát. Bà Hoàng chuyển lên đứng trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong cũng không khác gì bên ngoài là mấy. Căn phòng rộng khoảng hai mét tư, bên trên có bóng đèn trần đủ để tỏa sáng cho căn phòng, một chiếc giường tồi tàn và cái bàn nhỏ thó. Ai có thể sống được ở nơi như thế này chứ? Cậu đảo mắt tìm kiếm, một dáng người nhỏ bé đang dựa lưng vào tường, gục mặt xuống. Bà Hoàng ríu cả chân lại:

– Tiểu Dy…con sao vậy?

Hoàng Hiểu Vương ngỡ ngàng:

– Phải chị không Hiểu Dy?

Vừa nghe giọng em trai, cô đã chồm dậy, chạy vụ lại và ôm chầm lấy cậu, giọng yếu ớt:

– Tiểu Vương…Vương à…

Cậu để mặc chị ôm chầm một hồi lâu rồi gỡ ra:

– Sao thế này? Sao chị lại trở nên thế này?

Hoàng Hiểu Dy thất thần, mái tóc xoăn vàng óng ngày nào giờ đã không xác định được là màu gì nữa, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm tím, đôi môi khô nẻ, tái nhợt, chị mặc chiếc váy trắng lấm lem bẩn. Hoàng Hiểu Vương cảm thấy khó tả, cậu nắm tay chị:

– Chuyện gì đã xảy ra với chị?

– Ôi…chị nhớ em quá…

Cô không tập trung vào câu hỏi của cậu nữa mà nhìn cậu chằm chằm:

– Chúng ta sẽ ra khỏi đây chứ? Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời chứ?

Bà Hoàng nhìn con tuyệt vọng, có lẽ con bé đã không còn bình thường sau hơn năm tháng bị giam ở đây. Hoàng Hiểu Vương quay sang hỏi mẹ:

– Chị bị sao thế này mẹ?

– Mẹ…không biết…nữa…!

Bà mệt mỏi ngã xuống giường. Hiểu Dy liên tục níu tay cậu đòi dẫn đi chơi, cậu không biết phải làm gì cả. Lúc đấy chuông điện thoại chợt réo:

– Alo?

[ Hiểu Vương hả?'>

– Ba….?

Bà Hoàng giật thót tim, khuôn mặt tái nhợt.

[ Con đang ở đâu đấy?'>

– Dạ ở nhà.

[ Con nói lại.'>

– Con…xin lỗi! Con đang dưới mật thất…

[…Ở đấy làm gì?'>

– Thăm chị…thưa ba.

[ Nó sao?'>

– Chị không bình thường nữa, ba về đi ạ.

[…'>

Tiếng máy cúp, cậu thở phào nhẹ nhõm…Mỗi lần nói chuyện với ba, cậu muốn nín thở. Cậu sợ ba.

Hoàng Hiểu Vương rút chiếc khăn mùi xoa, lau đi những vết lem trên mặt chị. Hoàng hiểu Dy vẫn cứ cười nhìn cậu, dường như cô đã quá thích cậu rồi.

Một lúc sau, ông Hoàng đã có mặt tại căn mật thất. Trông thấy Hiểu Dy, ông hơi sững lại, có lẽ mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, con gái ông tiều tụy hơn ông tưởng. Bà Hoàng chạy đến đấm thùm thụp vào ngực chồng, giọng lạc đi bởi tiếng khóc:

– Ông là…đồ tồi…ông đã làm…gì con gái…tôi thế…này…?

Ông Hoàng hờ hững gạt bà ra, đi thẳng ra cửa, nói với lại:

– Thả nó ra…gọi người chăm sóc cho nó đi….

Cả hai người cùng vui mừng đưa Hoàng hiểu Dy ra khỏi căn hầm đó. Từ đó cô cứ bám riết lấy Hiểu Vương, vòi vĩnh đủ thứ. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, cô như trở lại với mình ngày xưa, xinh đẹp và gợi cảm, tươi tắn đến lạ.

Trời đổi gió. Từng đợt gió cuộn vào thổi mạnh, cây cối nghiêng ngả như báo hiệu một điều chẳng lành sắp đến. Và mưa giông ập đến bất ngờ. Bên trong căn phòng chăn gối đệm êm, Hoàng Hiểu Dy ngồi một mình trước bàn trang điểm, nhếch mép cười:

– Năm tháng quá đủ cho một màn kịch hay…

Story 23: Đe dọa (3)

Hoàng Hiểu Vương ngồi lặng trong phòng, cậu suy nghĩ về chị gái. Năm tháng qua chị đã phải chịu quá nhiều đau khổ, có lẽ với một vị tiểu thư danh giá như vậy thì cái hình phạt đó thật khủng khiếp. Chị Hiểu Dy không phải người xấu, chỉ có điều tính cách chị hơi có phần kiêu căng và ngạo mạn. Từ nhỏ, khi mới chuyển đến nhà họ Hoàng sống, Hiểu Dy đã tỏ ra rất quan tâm tới cậu, chăm sóc cậu từng chút một, bảo vệ cậu trước mọi điều, dù cho có là ngu ngốc đi chăng nữa. Cậu không hiểu sao chị lại đối xử với mình như vậy, nhưng đôi khi cậu cảm thấy người chị này rất đáng yêu đấy chứ.

Rồi tiếp đó cậu nghĩ tới em gái. Dương Lạp dạo này thế nào? Đã lâu cậu không liên lạc được với em, ngay ở trường em cũng né tránh cậu đến lạ lùng. Nhưng cậu lại không khỏi lo lắng cho em vì từ khi 279 chiếc kẹo gửi đến thì cũng là điềm b