Pair of Vintage Old School Fru
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

Tiểu Thiên sẽ giết cậu cho xem. – Dương Lạp cười nhăn nhở.

– Sợ gì? Thế cậu có đi không? Chẳng phải cậu đang cô đơn à?

– À…mình……không biết nữa…!

Dương Lạp thở dài ghé ngồi xuống một chiếc ghế đá. Trân Trân cũng ngồi xuống cùng, vỗ vai bạn:

– Thôi nào! Đi cho vui cũng được, biết đâu tìm được một chàng lí tưởng thì sao?

Dương Lạp ậm ừ gật đầu ùi lảng sang chuyện khác. Trước đây cô chưa từng biết đi giao lưu gặp mặt là gì, nhưng cô thì không thích việc đó lắm, nó thật ngớ ngẩn.

“ Reng Reng…”

Tiếng chuông báo vào học đã vang lên, họ nhanh chóng trở lại lớp.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, cô đã vô cùng ngạc nhiên bởi trong ngăn bàn la liệt kẹo bạc hà. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng học lại bị đá tung ra, mọi người ngán ngẩm nhìn Hoàng Hiểu Vương đang ngạo nghễ bước vào lớp, ai ai cũng đều đã biết cái tính ngang tàng của cậu ta nhưng cũng không thể chịu nổi. Vừa nhìn thấy Dương Lạp, cậu đã cốc một cái vào đầu cô, khiến cô đau đớn ôm đầu nhìn cậu tức giận, nhưng trước khi cô định đánh trả thì đột nhiên cậu ta đã chiếc ghế sang cạnh bàn Dương Lạp, ngồi phịch lên đó nheo mắt nhìn đống kẹo trên bàn, giọng khinh khỉnh:

– Gì đây?

– Kẹo bạc hà chứ gì nữa?

– Của ai?

Dương Lạp ngạc nhiên, chẳng phải là anh tặng hay sao?

– Không phải của cậu à?

– Gì chứ? Của tôi á? – Hiểu Vương lộ rõ vẻ tức giận bởi trò đùa của kẻ nào đó đang nhằm vào cô ấy.

“ Vậy lúc này chỉ có thể là cậu ấy thôi ư?” Dương Lạp nghe tim mình đập thình thịch, sao cậu ấy lại làm việc này?

– Hay là của Tiểu Dĩnh.

– Càng không thể. – Hoàng Hiểu Vương nhăn mày.

– Tại sao chứ? – Cô thấy vô cùng hụt hẫng vì cái khẳng định của anh.

Chưa kịp hỏi thì cô giáo đã bước vào lớp, hai người nhanh chóng trở về chỗ.

Vào bài giảng, Hoàng Hiểu Vương ném cho Dương Lạp một tờ giấy, cô mở ra xem: “ Có bao nhiêu cái kẹo?”

“ Em không biết?”

“ Đếm đi.”

“ Làm cái gì?”

“ Đã bảo đếm đi mà! Con nhỏ ngốc này.”

“ Ai ngốc chứ? 279 cái.”

Im lặng.

Dương Lạp ngạc nhiên quay xuống thì thấy tờ giấy thư bị vò nát, anh đang vô cùng tức giận thì phải, môi mím chặt, đôi lông mày co lại liên tục. Dương Lạp hơi khó hiểu nhưng cô đành bỏ qua và tập trung vào bài giảng.

Story 22: Lặng thầm (3)

Ba giờ chiều. Nắng đã giảm dần về phía tây, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt. Sắp đến giờ hẹn gặp mặt rồi. Trân Trân vẫn còn chưa trang điểm xong, Dương Lạp thì chỉ phủ nhè nhẹ, chiếc quần jeans bó sát chân và chiếc sơ mi vải bò, trông rất người lớn và dễ thương. Còn Trân Trân thì với bộ váy xòe ba tầng ngắn quá đầu gối, chiếc áo dây sặc sỡ, trông cô không khác nào một cô gái ăn chơi đúng hiệu. Họ dắt nhau ra khỏi nhà và taxi đã đợi sẵn.

Quán café “ Pha lê” hôm nay khá đông người. Hai cô gái nhanh chóng nhận ra “đồng bọn” ở một chỗ nhìn ra đường. Bên nam gồm bốn chàng trai, không có gì nổi trội, một gã đeo kính ra vẻ tri thức với chiếc áo sơ mi trắng sởn màu, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trân Trân. Một gã với ngoại hình bình thường, mái tóc nhuộm màu đỏ chóe và chiếc khuyên ở mũi, cũng khá ưa nhìn, nhưng còn cặp mắt đang đong đưa với cô bạn ngồi cạnh cô thì không thể chấp nhận được. Kế bên gã là một cậu trai hơi béo, cậu ta để đầu đinh và đang e dè liếc nhìn cô, cô bỗng cảm thấy rất thú vị. Và kế bên nữa…Cô sửng sốt…Cậu trai với mái tóc vàng bó trong chiếc băng đô màu đen cá tính, chiếc áo phông trắng và quần bò đen chính là Nam Dĩnh. Cậu đang mải nghịch điện thoại nên không để ý tới cô. Cô nhìn Trân Trân cầu cứu nhưng ôi thay cô bạn lại đang mải tán gẫu với mấy người ngồi cạnh. Cô thấy hơi ngỡ ngàng, sao cậu ấy lại đến những nơi như thế này? Cậu đóng điện thoại, bắt đầu giơ cốc nước định uống thì bắt gặp Dương Lạp, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cậu cố kìm chế. Cuối cùng, từng người đứng lên giới thiệu về mình:

– Xin chào, tớ là Uyển Doanh, 17 tuổi, đang học tại trường cấp ba Hòa Diện năm nhất. Mong được làm quen. – Cô gái kết thúc bằng nụ cười hớp hồn.

Cô nàng vừa ngồi xuống thì người bên cạnh đứng lên, cô ta mở đầu bằng nụ cười rất chuyên nghiệp, cái liếc khiêu gợi và đôi tay vuốt vuốt lọn tóc:

– Em là Lục Lạc, 16 tuổi, đang học tại trường tư thục Long Bảo. Mong các anh quan tâm. Hi hi.

Dương Lạp thấy hơi khoe mẽ. Tiếp đến là Trân Trân:

– Xin chào, tôi là Phạm Trân Trân, 18 tuổi, học tại trường cấp ba Hòa Diện năm hai.

Đã đến Dương Lạp, cô ngượng nghịu đứng lên, cúi thấp mặt, giọng run rẩy:

– Xin chào…tôi…tôi là…Dương Lạp Lạp…học cùng…với Trân Trân…

Quả là ngắn gọn, đám con trai được dịp soi sét từng người. Gã đeo kính đứng lên hào hứng:

– Tôi là Tiêu Lượng, 19 tuổi, học trường cấp ba Minh Tân. Hận hạnh.

Tiếp đến là gã choi choi đầu đỏ:

– Tui tên An, 16 tuổi, trường cấp hai Khánh Dược. Làm quen nhé các đàn chị.- Và một cái đá lông nheo đi kèm.

Tiếp đến là cậu bạn béo ban nãy:

– Tui tên….Bách Khả…Mong làm ….quen…

Dương Lạp cười khúc khích trước bộ dạng của cậu ta. Bất giác Nam Dĩnh đứng bật dậy:

– Tôi là Dĩnh, 16 tuổi, cùng trường với An.

Đám con gái có vẻ rất thích cậu ta. Dương Lạp thấy rất khó chịu, cô bứt rứt cắn chặt môi, phải chăng cảm giác là ghen? Thấy cậu ấy cười