
nh mắt gã đong qua đong lại.
Dương Lạp cảm thấy hơi khó chịu, cô nghoảng mặt ra chỗ khác. Bất chợt tay hắn bóp lấy cằm cô, chỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Sao em lại không nhìn anh thế?
Cô mím chặt môi, mắt ánh lên những tia nhìn tức giận, cô hất tay gã ra:
– Xin lỗi, tôi đang chờ bạn!
Cả bọn cười rộ lên rồi, tên tóc vàng rút mộ điếu thuốc, châm lên rồi phả khói vào mặt Dương Lạp, khiến cô ho sặc sụa:
– Sao nào? chờ ai? Đi với bọn anh cho lẹ.
Đúng lúc đó thì xe máy của Nam Dĩnh phóng đến, chen giữa hai người. Gã kia vội nhảy ra, mắt trợn ngược nhìn cậu:
– Nam Dĩnh!
– Tao đây! – Nam Dĩnh bỏ mũ bảo hiểm, bước xuống xe, nhìn hắn chằm chằm, gã này mặt hầm hầm thét lớn bọn đàn em:
– Thằng khốn này, bây giờ mới thấy mày lộ diện. Anh em, xông vào cho nó một trận.
Lời nói vừa dứt thì cả bọn sấn tới Nam Dĩnh. Một cú đấm thẳng của tên tóc vàng, nhưng cậu đã kíp chếch đầu sang một bên và hắn đã hụt, Nam Dĩnh được cơ hội nắm được tay hắn bẻ ngược ra sau,. một tiếng hét lớn và bọn người kia phải lùi ra sau Vẻ mặt rất hoảng sợ, chúng nuốt nước bọt ừng ực. Sự sợ hãi dần lấn át trái tim chúng, gã đứng trước mặt họ – Nam Dĩnh – không còn bình thường nữa, mái tóc không bó gọn trong băng đô nữa, cậu đã không còn che dấu được sự thật nữa. Vết sẹo lớn nằm ngay bên trán phải, nó đang giật giật liên hồi, khiến ai nhìn cũng không khỏi thảng thốt. Đám người dần dần rút đi và chúng chạy bạt mạng về phía cuối con phố trong tâm trạng sợ hãi tột độ.
Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn, cô nhìn Nam Dĩnh không chớp mắt, chiếc lưng to lớn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối xù. Cậu quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì. Rồi cậu tiến lại gần:
– Chị không sao chứ?
Theo phản xạ, Dương Lạp lùi lại.
Nam Dĩnh có phần bối rối, cậu quay người bỏ đi. Lúc này Dương Lạp mới bừng tỉnh, cô chới với đuổi theo Nam Dĩnh:
– Tiểu Dĩnh….Dĩnh……..
Cậu dừng lại. Cô thở hồng hộc bám vào tay áo cậu:
– Khoan đã, chị,…có chuyện muốn nói…
Cậu ngước nhìn cô bằng ánh mắt xa vời:
– Có chuyện gì?
– Chúng ta đến một quán café nào nhé! – Dương Lạp bối rối nhìn cậu.
Một phút im lặng.
– Không cần đâu! – Câu nói đầy lạnh lùng.
Dương Lạp tròn mắt nhìn.
– Có gì chị nói luôn ở đây đi, tôi không có nhiều thời gian cho chị!
– À…!
Cô thấy hụt hẫng, dường như cậu đã khác xưa quá, lạnh lùng một cách đáng sợ.
– Chị chỉ là muốn gặp em…mà vì sao trên trán em…lại có…
Nam Dĩnh quắc mắt nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng:
– Chị gọi tôi đến chỉ để hỏi chuyện này à?
– Không, chị không có ý đó.
Story 22: Lặng thầm (2)
Nam Dĩnh ngồi thụp xuống một vệ đường, thở dài:
– Thế tôi và chị còn chuyện gì để nói sao?
– Chị không tin…!- Dương Lạp run run giọng, cô mong chờ gì từ câu trả lời của cậu ấy?
– Tin hay không? Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là chị và tôi đã kết thúc, chị chấm dứt ngay cái trò này đi!
– Vậy tại sao? Tại sao em vẫn đến?
Nam Dĩnh thoáng giật mình, thực ra, cậu biết trước, nếu cậu đến thì sẽ đem lại hi vọng cho cô ấy mà thôi. Thế nhưng, trong thâm tâm cậu mong muốn gặp chị đến thế nào sao cậu không hiểu chứ? Được nhìn thấy khuôn mặt chị, được nghe giọng nói của chị…
Cậu tức mình đứng bật dậy bỏ đi, Dương Lạp ngạc nhiên chạy theo:
– Khoan đã…khoan đã…em đi đâu vậy?
– Chị đừng có đi theo tôi như vậy nữa, phiền lắm.
– Chị….
Và cậu ấy phóng xe vụt đi. Dương Lạp đứng đó, nước mắt trào ra thành dòng.
….
– Lạp Lạp, xuống ăn cơm đi.
Tiếng Trân Trân vọng vào, cô vẫn ngồi thất thần trong bóng tối. Trái tim dường như hóa đá mất rồi.
“ Cốc cốc…”
“ Vào đi!”
Trân Trân bước vào, đứng dựa vào thành cửa nói:
– Cậu lại sao thế? Không xuống ăn cơm à?
Im lặng.
– Cậu đừng có như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.
Lại im lặng.
Trân Trân bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô, giọng đều đều:
– Cậu thôi đi, dạo này lúc nào cũng ủ dột, cậu đang mất tinh thần đấy à? Đến việc học hành cậu cũng bỏ bê, tớ không thích cậu như thế này chút nào?
– Xin lỗi…! – Giọng Dương Lạp nhỏ như tiếng gió.
– Xin lỗi gì chứ? Cậu hãy xem lại mình đi, dù có bao chuyện đau lòng xảy đến, nhưng Tiểu Lạp mà tớ biết mà người vô cùng mạnh mẽ cơ mà, đâu phải là cô gái yếu đuối như thế này.
Từng lời Trân Trân nói như cứa vào tim Dương Lạp từng nhát dao đau đớn, cô thấy đầu óc mình như sáng ra bội phần, đúng là bữa nay cô học hành không ra sao cả. Cô đã sai rồi ư?
Bất giác có giọt nước nhỏ xuống gối, Dương Lạp khóc, khóc nức nở trên bờ vai Trân Trân, cô khẽ xoa lưng bạn, giữa họ, đều có những cảm xúc riêng biệt.
….
Mùa hè với những đợt nóng khủng khiếp dội xuống. Mọi người đi lại một cách khó khăn bởi đa số sợ làn da của mình sẽ bị hủy hoại. Trường cấp ba Hòa Diện nhộn nhịp trở lại sau kì thi vừa qua, Dương Lạp và Trân Trân sải bước trên khuôn viên rộng lớn của ngôi trường, vừa đi họ vừa nói chuyện.
– Tiểu Lạp! Chiều nay có cuộc gặp mặt làm quen, cậu muốn đi không?
– Sao? – Dương Lạp giật mình nhìn Trân Trân ngạc nhiên. – Không phải cậu đã có Tiểu Thiên rồi sao?
Trân Trân khẽ cười:
– Gì chứ? Chỉ là buổi giao lưu thôi mà, mình cũng được tự do chứ bộ.
–