
au vào phòng ngủ, để hai anh chị nói chuyện.
Lúc này không gian im lặng lạ thường, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói gì. Một lúc, Hoàng Hiểu Vương ra hiệu cho Dương Lạp ra ngoài sân nói chuyện, tránh làm lũ trẻ tỉnh giấc.
Ngoài trời chỉ có ánh sáng dìu dịu của vầng trăng ẩn lấp sau những rặng mây thưa thớt, cơn gió đìu hiu se se lạnh, Dương Lạp thấy hơi hơi lạnh, giọng cô run run:
– Tiểu Trân và Tiểu Thiên đâu?
– Họ kéo nhau xuống dưới núi rồi.
Mắt Dương Lạp sáng rực lên, cả ngày nay cô thấy rất oải mình, cũng muốn xuống dưới đó cho khuây khỏa:
– Vậy chúng ta cũng xuống đi.
– Nhưng…!
– Có chị Diệp trông hộ lũ trẻ rồi, chị ấy đang ở buồng dưới.
Nói vậy Hoàng Hiểu Vương mới yên tâm, anh cùng Dương Lạp xuống núi. Con đường vắng lặng, hai hàng cây rung rinh tạo thành thứ âm thanh xào xạc lạnh gáy, Dương Lạp níu vào tay Hoàng Hiểu Vương:
– Anh…lạnh quá.
Cậu được nước cốc vào đầu cô:
– Nhát chết.
Cô bĩu môi nhìn anh rồi hỏi đều đều:
– Sao anh nói dối tụi nhóc?
– Nếu chúng biết sự thật sẽ rất khó khăn. – Cậu thở dài thườn thượt.
Dương Lạp cũng hiểu nên cô gật đậu, một tiếng gió lại thổi qua, Hoàng Hiểu Vương xem đồng hồ: 7 giờ 38 phút. Muộn rồi.
Đã đi được quá nửa đường. Cô thấy hơi choáng váng, tự nhiên đầu đau buốt, chân cô ríu lại, phải bấu chắt vào tay Hiểu Vương, cậu lo lắng dừng lại hỏi:
– Em sao vậy?
– Em…
Cô chỉ kịp nói một câu thì trời đất như quay cuồng, xung quanh tối sầm lại, cô không còn hay biết gì nữa…
Khi tỉnh lại thì cô đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh sáng lóa, nhưng ngoài trời thì vẫn tối, nhìn trăng cô đoán đã một, hai giờ đêm rồi. Thấy người vẫn như lả đi, trong phòng không có ai, cô chới với:
– Có ai không…?
Không ai trả lời mà chỉ vọng lại bốn bức tường. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bờ vai run run, sự im lặng này thật đáng sợ làm sao. Cô dáo dác tìm khắp nơi, nhưng không có dấu hiệu của con người. Bỗng có tiếng bước chân càng lúc càng vang to hơn, lộp cộp trên sàn nhà, Dương Lạp thấy tim mình đập thình thịch, mồ hôi tuôn nhễ nhại trên cơ thể, cô tự nhủ tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi. Rồi bỗng cửa phòng bật mở, cô hét lên thất thanh khi thấy một cô gái mặc áo trắng, đội mũ trắng, bịt khẩu trang trắng và đeo cả giày trắng. Cô y tá nghe vậy giật mình, quay ra ngơ ngác nhìn Dương Lạp đang mặt trắng bệch nằm thở hổn hển trên giường:
– Em sao vậy?
Cô y tá lại gần chấn an Dương Lạp, cô giờ mới bình tĩnh lại được:
– Em xin lỗi…em tưởng chị là…
Chị y tá cười khúc khích, lấy cho Dương Lạp một cốc nước rồi vỗ vào vai cô:
– Em nhát quá thế!
Dương Lạp chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi chị y tá:
– Sao em lại ở đây hả chị?
Chị ý ta vừa chỉnh lại ống truyền vừa nói với cô:
– Một cậu trai đưa em vào đây, hình như em bị ngất thì phải. Từ sáu tiếng trước rồi.
– Vậy giờ anh ấy đâu?
– Hình như đang ngồi dưới bàn tiếp tân của mấy cô nhân viên.
Dương Lạp thở phào nhẹ nhõm, cô nằm xuống giường, chị y tá trước khi đi ra khỏi phòng còn nói vọng lại:
– Để chị gọi cậu ấy.
Và rồi căn phòng lại tĩnh lặng, Dương Lạp thấy bớt sợ hơn, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi Hoàng hiểu Vương lên thì Dương Lạp đã ngủ, cô ngủ một cách rất ngon lành, môi còn khẽ chép nữa, trông rất đáng yêu. Cậu khẽ nắm tay em…lòng bùi ngùi…
Story 22: Lặng thầm
Từ ngày Nam Dĩnh chia tay với Dương Lạp, mà cũng chẳng phải, họ đã bắt đầu đâu mà kết thúc, cậu chỉ dám lặng thầm đứng quan sát cô từ xa, cầu chúc cô sẽ quên được cậu. Cậu nhớ như in câu nói của cô ở bãi biển, cậu đã vui muốn phát khóc, đó chính là điều mà cậu hằng mong bấy lâu, nhưng số phận…thật nghiệt ngã…
Một sớm đổi gió. Tiếng gió hiu hút thổi tạt vào căn biệt thự của Nam Dĩnh, khiến cánh cửa sổ va đập vào nhau thành những tiếng lách cách. Đã mấy ngày nay cậu không đi học, tắt máy và không liên lạc với bất cứ ai, trong đầu cậu lúc này chỉ dồn dập toàn hình ảnh của Dương Lạp, những lời nói, những cử chỉ của cô như một nhát dao cứa mạnh vào tim cậu. Cậu đã không muốn đối xử như vậy với cô nhưng tất cả phải tuân theo quy luật của cuộc sống, cậu phải rời xa cô.
Nằm dài trên ghế sô pha, cậu mở máy để xem tình hình mấy ngày qua: 87 tin nhắn, 107 cuộc gọi nhỡ. Và hầu như trong đấy toàn là của Dương Lạp, cậu đọc tin nhắn gần đây nhất, ba tiếng trước: [ Vậy là em đã thật sự lừa dối chị à…Chị muốn nghe câu trả lời cuối cùng…tại hàng cây cổ thụ phố Nhị Hà, ba giờ.'>
Nam Dĩnh vén tay áo xem đồng hồ: bốn giờ 24 phút. Muộn mất rồi! Cậu ngồi bật dậy, ý nghĩ đối địch, đi hay không đi đây? Cậu vò đầu bứt tai mãi cuối cùng cũng đành đứng dậy ra xe, chiếc xe phóng vụt trong ráng chiều phủ nhè nhẹ.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, khiến hàng cây tưởng như phát sáng, dưới tán lá khô rào rạc, một cô gái trong chiếc váy ren dài qua đầu gối, mái tóc buông xõa, dáng người mảnh khảnh, đang chờ đợi một ai đó trong tâm trạng rối bời, đôi lông mày thanh tú nhíu qua nhíu lại. Cô đang đứng thì có một tốp thanh niên đi qua, toàn những gã mặt mày hằm hổ, giang hồ, một trong chúng có vẻ bảnh trai, đầu nhuộm vàng chóe, tiến lại gần Dương Lạp:
– Chào em!- Á