
đối xử với Tiểu Niệm như thế” Nghê Vân lắc đầu, chỉ là trong giọng nói cũng không mang theo trách móc
“Con chỉ gãy xương, cũng không phải tàn phế, đừng xem con như hàng hóa hạ giá mà bán đi” Chu Gia Trạch nói không nên lời vì sao cảm thấy bản thân giống như người tàn phế, có lẽ chỉ vì một câu nói vô ý của Nhâm Niệm, làm anh bỗng nhiên mở rộng liên tưởng, nếu như anh thật sự tàn phế, vậy sẽ có người không chê bai anh mà ở lại bên cạnh anh không? Lúc đó có phải Thẩm Tâm Dịch sẽ bằng lòng ở bên cạnh anh, không chê bai anh không?
Anh không nghĩ ra đáp án, nếu như thật sự có ngày đó, anh cũng không hy vọng Thẩm Tâm Dịch trở về bên anh
“Sao con có thể nghĩ như vậy”
Nhìn con trai của mình hình như rất ghét đề tài này, vì thế bà cũng không muôn nhắc lại: “Con không muốn Tiểu Niệm chăm sóc cho con, vậy con hy vọng ai sẽ chăm sóc cho con? Thẩm Tâm Dịch sao?”
Chu Gia Trạch chu môi, không được tự nhiên cũng không nói lời nào, đúng là anh nghĩ như vậy, anh nghĩ nếu như anh tổn thương chính mình thì người nhà nhất định sẽ không nỡ thấy anh chịu khổ, sẽ giúp anh đi tìm Thẩm Tâm Dịch về, anh quả thật đã tính toán như vậy.
“Con trai, con hãy suy nghĩ một chút đi, nếu như con bé ấy muốn trở về thì đã sớm về rồi, tại sao đến giờ vẫn không thấy? Nó đã bỏ con lại một bên để đi tìm cuộc sống mới cho mình rồi, vì sao con lại cố chấp như vậy?”
“Con không tin, con tuyệt đối không tin” Anh không nghĩ ra, tình cảm của bọn họ nhiều năm như vậy, sao nói mất là có thể mất được
“Con trai, con không tin thì cũng vậy thôi” Nghê Vân đứng lên, vuốt đầu con trai của bà: “Vì sao con cứ muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này, trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa con gái tốt, con cũng có thể không có nó. Hãy nghĩ thoáng một chút đi, đừng làm chuyện điên rồ”
“Mà con làm không được, làm không được… Con nhắm mắt lại cũng muốn đi tìm cô ấy, muốn hỏi cô ấy vì sao”
Nhìn thấy hốc mắt Chu Gia Trạch đã đỏ lên, Nghê Vân cũng không đành lòng: “Mẹ nuôi con lớn như vậy, không phải để nhìn con vì một người phụ nữ mà làm chuyện điên rồ”
Anh không nói lời nào, anh cũng không biết mình làm sao vậy, tại sao lại buồn bực như vậy, trái tim giống như có người nào đó bóp nghẹn làm anh cảm thấy không thoải mái
“Gia Trạch, đừng quá coi trọng tình yêu, con nhìn An An xem, bây giờ nó cũng đã sắp kết hôn, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất” Nghê Vân vỗ vỗ bờ vai của anh.
Chu Gia Trạch thật không ngờ mẹ sẽ chủ động nhắc đến chuyện của anh hai, nghĩ đến bây giờ lòng mẹ nhất định cũng không dễ chịu, vì thế anh cũng không dám náo loạn. Hạ An An – người con gái đó từ nhỏ đã thích Chu Gia Minh.
Ngày trước, Chu Gia Trạch với Chu Gia Dao thường gọi cô là chị dâu, Hạ An An thích anh hai như vậy, cô từng nói nếu không phải là anh hai cô sẽ không gả, đã từng khóc rất to khi nhận được tin Chu Gia Minh qua đời, vậy mà giờ cô cũng sắp kết hôn rồi. Tình yêu, có phải chỉ có những người đang yêu mới nghĩ nó quá vĩ đại nhưng nó vốn không vĩ đại như vậy
Sau khi Nghê Vân rời khỏi thì Chu Gia Trạch vẫn luôn trầm mặc
Buổi tối hôm đó, Chu Gia Trạch có một giấc mộng rất dài, anh nhớ tới anh hai của anh, nghĩ đến quá khứ một thời của bọn họ, anh gọi Hạ An An là chị dâu làm mặt cô đỏ bừng, anh nói với Chu Gia Minh, sau này anh sẽ đưa người con gái anh yêu đến cho anh ấy gặp mặt nhưng anh vẫn không làm được. Anh nghĩ đến khoảng thời gian của mình và Thẩm Tâm Dịch, tất cả những cảnh trong mơ từ từ hiện ra…
Sau khi anh tỉnh lại thì mở miệng lớn hít thở, rõ ràng không phải là ác mộng nhưng hình như anh thấy có quái thú xuất hiện trong mơ, anh nhớ anh hai cười nói: Anh đã tìm được một người mà anh muốn bên người đó cả đời, đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy và yêu thương cô ấy cả đời
Khi Chu Gia Minh nói những lời này thì nụ cười trên mặt, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả được, khi đó dưới đáy lòng Chu Gia Trạch cũng tự nói với chính mình rằng: Em cũng vậy
Cả đời không cầu gặp được nhiều phụ nữ cũng không ước sẽ gặp được một người phụ nữ tốt đến mức nào, chỉ cầu gặp được một người làm cho trái tim mình rung động, sau đó đối xử tốt với cô ấy, cả đời yêu thương cô ấy, không bao giờ rời xa nhau
Hy vọng và hiện thực chênh lệch quá lớn khiến sự thiện lương của anh như bị thủng một lỗ rất lớn, anh thở hổn hển, bật đèn lên, ánh mắt tựa hồ cũng không rõ, thuận tay ném cái gì đó, không ngừng kéo, không ngừng đập… Thậm chí ngay cả khung sắt đầu giường anh cũng lôi ra ném trên mặt đất
Tiếng động rất lớn, dì Trương vội vội vàng vàng chạy vào: “Làm sao vậy? Cháu làm sao vậy?”
Nhâm Niệm nhìn Chu Gia Trạch cơ hồ phát điên cũng không ngăn cản, ngược lại còn cười với dì Trương:
“Không có gì, dì đi ngủ trước đi, nghe thấy gì cũng mặc kệ, có cháu ở đây”
Dì Trương vẫn không yên tâm nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của cô, từ đáy lòng bà cũng cảm thấy tin tưởng cô
Sau khi dì Trương rời khỏi, Nhâm Niệm nhặt mấy cái cốc lên đi đến bên người Chu Gia Trạch vẫn không ngừng nổi giận: “Muốn tiếp tục đập không?”
Chu Gia Trạch đoạt lấy thứ gì đó trong tay cô tiếp tục ném xuống đất
Nhâm Niệm