
tiếp tục đưa cho anh những thứ có thể đập, có thể ném, cho đến khi anh cảm thấy thoải mái thì căn phòng cũng trở nên bừa bãi, nào là mảnh vụn, nước đọng, quần áo…
Không còn thứ gì có thể đập nữa, ngược lại Nhâm Niệm lại nở nụ cười: “Cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
Chu Gia Trạch trừng mắt nhìn cô không nói gì
Nhâm Niệm vốn rất dịu dàng nhưng giờ phút này lời nói lại trở nên sắc bén:
“Anh cho rằng anh đập bể những thứ này, Thẩm Tâm Dịch có thể quay trở về sao? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có hủy hết những đồ ở đây cô ta cũng sẽ không trở về”
Cô chỉ vào bên cửa sổ: “Cho dù anh có từ nơi này nhảy xuống, Thẩm Tâm Dịch cũng sẽ không quay về, nhiều nhất là ở trong bụng càng thêm khinh thường hành động của anh mà thôi, cảm thấy anh thật hèn nhát, cảm thấy anh thật đáng ghét”
“Cô có tư cách gì nói với tôi những lời này?”
Nhâm Niệm hừ lạnh một tiếng sau đó nở nụ cười: “Anh nói xem, vì sao sau khi anh bị thương mẹ nuôi lại khuyên anh nên quên Thẩm Tâm Dịch? Anh thông minh như thế tại sao lại không nghĩ ra. Vết thương trên tay anh nghiêm trọng như vậy, bọn họ cảm thấy rất đau lòng, dĩ nhiên sẽ liên lạc với Thẩm Tâm Dịch nhưng cô ta vẫn không xuất hiện, điều đó chứng tỏ cô ta không muốn nhìn thấy anh, cô ta không hề yêu anh nữa, những gì thuộc về anh không liên quan đến cô ta, còn anh lại giống như một thằng ngốc làm những chuyện ngây thơ để trông mong cô ta trở về”
“Cô câm miệng cho tôi”
Cô sẽ không, tựa hồ như cô đang muốn phát tiết hết những gì trong lòng mình:
“Thẩm Tâm Dịch không còn yêu anh nữa, nếu không vì sao biết anh nằm bệnh viện lại không trở về thăm anh, cô ấy đã dùng hành động để nói cho anh biết, cô ấy không còn chút tình cảm nào với anh nữa…”
Ánh mắt Chu Gia Trạch vì căm phẫn mà đỏ lên, cô nghi ngờ nếu bây giờ anh không bị thương, có lẽ sẽ bước lên đánh cô
“Cô ấy không yêu anh nữa, anh cũng biết, nếu không anh sẽ không hủy hoại bản thân mình như vậy…”
Không yêu, một chút cũng không yêu nữa rồi
Tiếng hít thở của Chu Gia Trạch dồn dập hơn: “Biến, cô cút cho tôi, câm miệng lại ngay cho tôi”
“Vì sao muốn tôi cút, bởi vì những lời tôi nói đều là thật” Cô cảm thấy mình thật không sợ chết
Chu Gia Trạch hét lên với cô:
“Cô cái gì cũng không biết, cô biết tôi yêu cô ấy nhiều lắm không? Cô biết không? Cô có biết tôi xem cô ấy như người quan trọng nhất trong đời tôi không?…”
Anh không ngừng nói: “cô biết tôi yêu cô ấy nhiều lắm không? cô biết tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào không? cô biết tôi yêu cô ấy nhiều đến mức nào không?”
Nhâm Niệm cong khóe miệng lên, yêu nhiều cũng chỉ có thể yêu thật nhiều mà thôi
“Làm sao tôi lại không hiểu, cũng giống như tình yêu tôi dành cho anh thôi” Giọng nói của cô thật bình tĩnh
Nếu như không yêu sâu thì làm sao có thể hủy hoại bản thân như vậy? Đến cuối cùng, ngay cả chính mình cũng xem thường mình
Chương 13
Kể từ ngày đó, Chu Gia Trạch trở nên hết sức trầm lặng, không đập phá đồ đạc cũng không chửi ầm lên, bác sĩ, hộ lý đến xem tình hình vết thương thì anh đều biểu hiện rất phối hợp, đối với quá trinh điều trị cũng không bài xích.
Bác sĩ bảo anh làm gì thì anh đều tỏ vẻ đồng ý, không giống như ngày trước từ chối thẳng thừng làm cho sắc mặt người ta khó coi. Trước đây, tính tình của anh không tốt, y tá đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất thấp, cũng tỏ vẻ đồng tình với Nhâm Niệm, mỗi lần làm xong nhiệm vụ thì lập tức chạy trốn. Bây giờ tính tình của Chu Gia Trạch đã thay đổi thì thời gian dừng lại của mấy y tá cũng nhiều hơn, còn chủ động hỏi anh rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn thời gian anh đều im lặng, không muốn mở miệng
Nghê Vân và Chu Trị An đến bệnh viện cũng phát hiện tính tình của Chu Gia Trạch thay đổi, hỏi anh cái gì thì anh đáp lại cái đó, loại tình huống này khiến người làm cha mẹ như bọn họ cũng không thể nói rõ là tốt hay là xấu. Chu Trị An thấy con trai như vậy còn chủ động đề xuất mua một du thuyền xa hoa để anh đi du ngoạn.
Ngày trước Chu Gia Trạch vì lòng hư vinh nổi loạn vốn đã muốn mua một chiếc du thuyền mang theo bạn gái đi du ngoạn, vừa có cảm giác lãng mạn, vừa thú vỬ chỉ là bị Chu Trị An mắng cho một trận nói ý nghĩ của anh thật giống mấy thằng phá gia chi tử nên đành dẹp bỏ.
Bây giờ, Chu Gia Trạch nghe cha mình nói như vậy chỉ lắc đầu, cũng không cảm thấy hứng thú
Trong khoảng thời gian Chu Gia Trạch hồi phục sức khỏe, Nhâm Niệm vẫn chăm sóc anh như trước, anh cũng không nói lời lạnh nhạt với cô nữa, thậm chí còn phối hợp với hành động của cô, chỉ là vẫn giữ vẻ trầm mặc không thích nói chuyện. Bản thân Nhâm Niệm cũng phát hiện sự thay đổi của anh. Chính cô cũng không biết đây là tốt hay xấu, không hề nổi giận cũng không cáu kỉnh, lại làm cho cô cảm thấy anh trở nên xa lạ và khó gần hơn
Thậm chí có khoảng thời gian, trong lòng Nhâm Niệm như có chíp bông, cái loại ánh mắt này làm cô mỗi lần cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không đoán được hàm ý của nó
Vết thương của anh khá hơn một chút lại đòi về nhà, mấy ngày đầu mọi người còn lo sợ thân thể của anh sẽ xảy ra vấn đề, ân cần hỏi han, thậm chí thời điểm anh