Old school Easter eggs.
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323175

Bình chọn: 7.00/10/317 lượt.

mu bàn tay tôi nói: “Khi nào thì muội muội gả vào đây? Cũng cho ta thêm một người bạn.”

Gả cho anh ta ư….E rằng…Tôi cười cười, không trả lời.

Cô nói nhỏ: “Gia rất yêu thương muội muội đó!” Nghe không ra vẻ ghen tuông, nhưng ít nhất giọng điệu vẫn có chút cảm thán.

Chúng tôi ngồi ở đây, hoàn toàn chính xác để được gọi là quỷ dị.

Trong lúc tĩnh lặng, có nha hoàn đến bẩm báo, gia đã về.

Chúng tôi vừa mới đứng lên, chỉ thấy người bên ngoài vén rèm. Anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi, đưa tay đặt lên trán tôi, quan tâm nói: “Tối qua có hơi nóng, hôm nay đỡ rồi.”

Tôi nghiêng đầu, vừa đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Lý thị, cô không chú ý đến tôi, một đôi mắt chỉ nhìn thấy trượng phu. Không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không, trong ánh mắt của cô có một tia đau thương khó phát hiện, không phải là đố kị. Cô gục đầu xuống, lặng lẽ lui ra ngoài. Ài, chẳng lẽ là tôi tước đoạt quyền lợi của cô ấy? Có lẽ là vậy, nhưng, không phải tôi cũng sẽ có người khác. Tôi nhìn vào mắt anh ta, cười nói: “Buổi chiều ta có việc, bây giờ phải đi rồi.” Giờ Mùi hôm nay Ngọc Trúc nhập liệm rồi.

Anh ta thở dài, vén tóc tôi ra hai bên, hôn lên trán tôi, nói: “Ta biết rồi. Nàng phải cẩn thận.”

Cẩn thận…Làm tôi nhớ đến lời của Nhiếp Tịnh kia, lơ đãng hỏi: “Nghe nói gần đây Chú Hương Giáo ở kinh thành rất ầm ĩ làm lòng người không yên, là thật sao?”

Tay anh ta vuốt tóc tôi cứng đờ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ánh mắt lóe sáng nheo lại mang theo tức giận không rõ nguyên do. Tôi nói gì sai sao? Anh ta lạnh lùng nói: “Vì sao nàng lại quan tâm chuyện này?”

Tôi mở to mắt, không hiểu gì nhìn anh ta. Tôi vốn không quan tâm gì cả! Rốt cuộc là anh ta bị làm sao vậy? Tôi chau mày không nói gì, anh ta chăm chú nhìn tôi một lát, cuối cùng giọng điệu chậm rãi nói: “Thôi, chỉ cần nàng nhớ kĩ đừng chạy lung tung là được.”

Anh ta nói như vậy làm tôi càng mơ hồ hơn. Thậm chí ngay cả anh ta cũng trở nên bí hiểm rồi.

Bốn ngày sau đó, tôi đưa Ngọc Trúc đến một chỗ vắng vẻ. Phần mộ, chẳng qua chỉ là để an ủi người sống, đối với người đã chết đi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Ngọc Trúc đã chết, chỉ có một số ít người đau lòng, một ít người thở dài. Một ngày nào đó, cả tôi cũng sẽ lãng quên dần người con gái này, thế giới này, không ai cứ xoay chuyển theo lẽ thường được (đúng, đừng nói địa cầu không có người, cho dù mất hết toàn bộ sinh mệnh cũng vẫn tự xoay quanh mình như thế). Tôi nghĩ như vậy nhưng vẫn cứ lưu luyến nhân thế. Ngọc Trúc, cô nói là cô ngốc, hay là tôi khờ?

Làm tôi phiền lòng còn có Nhiếp Tịnh kia. Lúc ánh mắt tôi và cậu ta chạm nhau, lúc nào cậu ta cũng cười rất quỷ dị. Tôi biết không nên bị loại mánh khóe này chi phối, nhưng khi nhớ đến thái độ của Tứ, rốt cuộc là có cái gì tôi vẫn chưa biết? Lòng hiếu kỳ quả thật là không thể chấp nhận được! Càng tự nhủ chuyện không liên quan đếm mình lại càng muốn tìm hiểu hơn.

Mặt khác, cha gửi đến một phong thư dài. Đầu tiên là nói tam thúc sẽ đi từ Hàng Châu đến Kinh. Khó hiểu nha, tôi lại có thúc thúc? Càng khó hiểu hơn là cha không nói tam thúc đến Bắc Kinh làm gì, cũng không nói chúng tôi phải tiếp đãi ông ta mà chỉ nói một câu như vậy. Thật may là tôi phải xem kĩ mới phát hiện có chuyện này. Tiếp theo, cha nói đã trình đơn lên hộ bộ chuyện tôi miễn tuyển chọn, đường đi lần này, theo tình huống của tôi là có năm phần nắm chắt. Nếu chuyện này có thể thành, xuân tới là có thể chọn cho tôi một cửa thân hôn.

Tôi thở dài, dù sao cũng sắp mười bảy, cũng không tính là chuyện xấu gì. Cì thế bèn trả lời nói, toàn bộ đều dựa vào cha làm chủ.

Mẫn Mẫn cuộn thành một cục ngủ trên đùi tôi. Tôi lật xem trên giường, hai ngày nay tôi đều đọc quyển sách này để giết thời gian. Tứ từ lần đó, mỗi ngày đều sai Chung Bình lấy danh nghĩa Lý thị mời tôi đi, nhưng tôi cũng rất ít khi gặp anh ta. Vài ngày sau rốt cuộc tôi cũng hiểu được, không phải anh ta muốn gặp tôi, mà là muốn hạn chế hành động của tôi.

Mỗi ngày tôi đều ôn hòa nhã nhặn chờ anh ta, bởi vì tôi biết, tôi không phải chờ đợi cả đời như vậy. Tôi đợi, chỉ là vì tìm một cơ hội nói chuyện.

Trên kháng ấm áp, tôi vẫn luôn ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì thấy thời gian vẫn còn sớm, vậy thì tiếp tục đọc sách.

Lần này, không phải tự nhiên tỉnh lại. Tôi nghe được một tiếng kêu “ai”, mở mắt ra lại thấy Mẫn Mẫn nhảy xuống kháng.

Anh ta ôm tay, cau mày, ngồi nhìn nó nhanh nhẹn băng qua nội đường ra phòng bên ngoài.

“Bị nó cào sao?” Tôi cười hỏi.

Anh ta nói: “Con mèo của nàng, một chút quy củ cũng không có!”

Nói vậy sao! Tôi buồn cười nói: “Biết quy củ thì không phải mèo, mà là mèo yêu. Chàng còn muốn nó gọi chàng một tiếng chủ tử sao!”

Anh ta “phì” cười: “Chủ tử không dám nhận. Chỉ hy vọng mèo thái tuế này đừng làm ta bị thương nữa là được rồi!”

Tôi kéo tay anh qua, hỏi: “Nó cào chỗ nào?” Chỉ thấy trên mu bàn tay phải có ba vết máu, cũng không quá sâu, Mẫn Mẫn vẫn còn biết có chừng mực.

Tôi nắm tay anh ta, muốn dùng khăn lau lại cảm thấy không đúng. Đang lúc do dự, anh tại nắm tay tôi, môi liền hôn xuống, tuần du trên mặt tôi. Tô