
ự kiện kia luôn xuát hiện cùng nhau lại phát sinh ra một vấn đề mới.
Trên trang xã hội xuất hiện tên côn đồ làm loạn không phải là vấn đề gì to lớn nhưng tại sao mấy sự kiện phía sau xuất hiện đều có quy tắc giống nhau?
Mấy ngày trước, trên một con đường cũ kỹ ở thành phố A, có người báo cảnh sát một đứa bé mất tích, Đồng Nhan cầm máy ảnh đi tìm hiểu, xem qua hiện trường nhưng không phát hiện gì hết, sau khi quay lại tổng biên cũng không nói gì.
Trong thàng này cũng từng có những vụ án tương tụ, trong thành phố A bắt đầu xuất hiện việc nhân viên mất tích, nhưng người mất tích đều không có hộ khẩu hoặc là tra không ra hộ khẩu ở đâu, không thể tìm thấy bất kỳ đầu mối nào về người mất tích.
Đồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, với kinh nghiệm năm năm làm phóng viên của cô loại chuyện như vậy tuyệt đối không bình thường.
Cho đến ngày hôm qua, tại công viên lớn của thành hố A bắt đầu điên khùng truyền một tin tức, vào một buổi tối, một nữ sinh trên đường về ký túc xá bị người ta trói bắt đi.
Lúc đó còn có rất nhiều học sinh sau giờ tự học quay về nhìn thấy, chuyện xảy ra rất nhanh, ai cũng không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, sau khi những người đó rời đi mấy nam sinh đứng gần đó mới phản ứng kịp đuổi theo nhưng chiếc xe kia chạy rất nhanh căn bản đuổi cũng không kịp, thông báo nhân viên bảo vệ đóng cổng trường nhưng nhân viên bảo vệ lại không làm, cũng tồn tại loại người xao nhãng công việc,sau khi nhận được điện thoại của sinh viên thì sợ gặp chuyện không may, căn bản không có trông nom, chờ đến khi đã xảy ra chuyện mấy nhân viên bào vệ còn chối nói rằng sinh viên chỉ nói đùa.
Trường học không có cách nào, loại chuyện như vậy phát sinh vừa đúng lúc sinh viên nhìn thấy, mấy sinh viên nhìn thấy sự việc liền tung tin tức lên mạng, nhất thời kích thích ngàn tầng sóng.
Lúc Đồng Nhan nhìn thấy tin tức này liền biết những suy đoán của mình là đúng, chuyện như vậy thật sự xảy ra tại thành phố A.
Nhưng mấy đồng nghiệp trao đổi với nhau hơn nữa còn điều tra vụ án phát hiện không phải như vậy, đứa trẻ tháng trước mất tích đã tìm thấy rồi.
Rất an toản, một sợi tóc cũng không thiếu, đứa trẻ còn rất vui, cả người mặc quần áo mới, đây đối với người luôn nghèo khổ mà nói đúng là không có gì, bố mẹ đứa trẻ cũng lo lắng sợ có người sẽ trả thù, dù sao bọn họ ở ngoài sáng người ta ở trong tối, căn bản cũng không biết là ai nên chuyện lớn liền hóa nhỏ.
Lúc này tổng biên cũng đã thông báo chuyện này đã trôi qua, dù sao mấy người bắt cóc liên tục được thả, mà những người được thả điều được tặng một chút tiền xem như là trấn an.
Thật kỳ lạ, Đồng Nhan nói chuyện cùng Tiếu Thâm: “Thật là một nhóm người kỳ lạ, trước tiên giúp người ta bắt cóc, sau mười ngày hay nửa tháng lại thả người ta ra, sau khi thả ra lại trả cho một khoản tiền trấn an tinh thần.”
Tiếu Thâm đang cười chợt trầm hẳn, mặt mày tối tăm, chân mày nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Tiếu Thâm” Đồng Nhan chưa từng thấy dáng vẻ nặng nề như vậy của Tiếu Thâm, chưa từng có, lúc trước khi nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nào đó lông mày Tiếu Thâm cũng không nhíu chặt như vậy, đôi mắt sâu thẳm, người này khi tức giận khuôn mặt liền trở nên tối sầm giống như mực.
Tiếu Thâm lại không để ý tới, trong đầu đều là những sự kiện sáu năm trước…….
Một phút sau Tiếu Thâm liền không nói gì cầm áo khoác đi ra cửa, để lại một mình Đồng Nhan trong phòng khách trố mắt nhìn, bên tai còn vang lên tiếng Tiếu Thâm nhấn ga chạy đi, đôi mắt ý thức quay về phía cửa sổ, bên ngoài trăng sao rất sáng.
Bây giờ là mười giờ tối, bình thường Tiếu Thâm sẽ không bao giờ đi ra ngoai vào giờ này, đã sớm ôm Đồng Nhan giở trò lưu manh, hôm nay tại sao lại như vậy?
Nhíu mày suy nghĩ, cô vừa mới nói những việc khác thường kia với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm có liên quan đến chuyện đó sao?
Nháy mắt, xoay người đi vào phòng làm việc tìm tài liệu mấy ngày trước cô mới tìm thấy xem lại.
Cả đêm Tiếu Thâm không về, không biết đi đâu, Đồng Nhan cũng nằm trong phòng làm việc ngủ cả ngày, lúc thức dậy cũng có thể nghe thấy tiếng các khớp xương răng rắc vang lên.
Sau hôm ấy, Đồng Nhan bắt đầu chú ý các tin tức, còn cố ý đến đồn cảnh sát tìm Mạnh Điềm Uy, hỏi về vụ án này, hỏi xem trước kia thành phố A có từng xuất hiện chuyện như vậy hay không?
Cuối cùng lại không có gì.
Đồng Nhan trầm tư đi ra từ đồn cảnh sát, không cẩn thận đâm vào tường, mà Đồng Nhan vừa đúng lúc đứng cạnh cống thoát nước, mất thăng bằng, giày cao gót mắc kẹt, Đồng Nhan còn chưa xoay người lại liền hét lên chuẩn bị ngã ra phía sau.
Trong lúc kêu lên đầy sợ hãi đôi tay quơ lung tung, chỉ cảm thấy ấm áp, sau đó ngang hông liền có một bàn tay ôm chặt, nâng cơ thể Đồng Nhan lên, cơ thể chợt bị người ta ôm lên quay một vòng.
Đồng Nhan mở to mắt, ai vậy? Là một lực sĩ sao? Một tay có thể bế bổng cô lên.
Lần tiếp đất này chân đã không đứng cạnh ống thoát nước nữa, Đồng Nhan nhìn dưới chân, cẩn thận từng bước một chỉ sợ đứng không vững, trên đầu lại truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Ha ha.”
Đồng Nhan lập tức sửng sốt, giọng nói này rất qu