
sinh nhật anh, tôi rất vui khi thấy anh ta, anh ta gọi tôi là chị dâu, tôi cười với anh ta, liền động đến vết thương, rất đau, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Ngoài ra còn có một người nữa, kỳ thật cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta. Bộ dạng cô ta chỉ bình thường thôi, ít nhất là tôi thấy thế. Cô ta cứ tự cho mình rất rộng lượng, ra vẻ trước mặt tôi căn dặn Cao Phi phải làm cái này cái nọ cho tôi.
Tôi không biết có phải Cao Phi còn đang giận tôi hay không, nhưng anh rất ít nói chuyện với tôi, luôn ngồi ngẩn người một mình, hoặc là ngây ra nhìn tôi.
Tôi muốn xuất viện, bác sĩ không cản được. Chữa bệnh cũng phải tự nguyện chứ, ông cũng không thể xích tay tôi lại đi.
Tôi đem về một hòm lớn đầy thuốc cứu sinh do bác sĩ kê, để hết trên tủ đầu giường, sắp xếp vô cùng gọn gàng. Lúc tôi làm việc này, nét mặt Cao Phi nhìn tôi có chút khó hiểu.
Tôi phủi tay, mỉm cười nói với Cao Phi: “Đúng là ở nhà vẫn tốt hơn.” Sau đó lại nói: “Em đi nấu cơm.”
Đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, chỉ mới cầm thìa xới lên tay, đã bị đoạt đi, xoay người lại thì thấy Cao Phi đứng đó, cả người nghiêm nghị, bộ dáng anh hùng lẫm liệt, nhíu mày dường như mệt mỏi muốn chết: “Quên bác sĩ nói gì rồi sao? Đi về phòng.”
Tôi cười: “Lời của bác sĩ có thể xem là chuẩn mực sao? Em nhiều khi cũng không nghe lời của ông ấy, không có chuyện gì, em chỉ nấu cơm thôi, chẳng lẽ anh không thấy đói?”
“Tôi sẽ gọi thức ăn bên ngoài.” Tôi còn muốn nói nữa nhưng Cao Phi đã đậy kín vung nồi lại. Tôi chỉ có thể hậm hực trở về phòng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cao Phi vẫn chưa quay về phòng. Gặp tình huống như thế này, trước kia nếu tôi không cùng thức với anh thì cũng phải mặt dày kéo anh đi ngủ. Nhưng từ sau khi gặp tai nạn, tôi không dám. Bạn cũng biết đấy, anh rất ít khi nói chuyện với tôi, cho dù là tôi chủ động tìm anh anh cũng sẽ giật mình kinh ngạc, cả buổi không biết suy nghĩ cái gì.
Anh thay đổi quá nhiều, tình yêu của tôi đã cũng đã không còn thẳng thắn nữa.
Tôi uống thuốc nằm trên giường đếm cừu, một con, hai con, mãi đến khi bọn chúng đều biến thành khuôn mặt của Cao Phi.
Tôi cũng không biết lệnh điều động của Cao Phi đã được giải quyết thế nào. Anh làm cho cơ quan nhà nước, không thể tùy ý kháng lệnh được.
Nhưng Cao Phi, giờ đây em vì anh mà bị thương. Xin anh nhất định phải nhớ cho kỹ điều đó được không?
Chương 05
Có phải cô nghĩ đối mặt với tôi thật nhàm chán đúng không?
Sáng hôm sau ngủ dậy không ngờ lại nhìn thấy Cao Phi. Anh nằm ở đó, tư thế ngủ rất tốt, có lẽ cả buổi tối đều không nhúc nhích một chút nào. Ánh mắt tham lam của tôi nấn ná nơi anh, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến thu lại, Cao Phi, anh rốt cuộc vẫn còn hận tôi đi. Dù cho tôi vì anh như thế, anh vẫn cứ hận tôi. Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy bất lực.
Tôi rời giường uống thuốc, sau đó ra ngoài đi dạo. Lâu rồi không quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân, sáng nay mới phát hiện khuôn mặt tái nhợt quá mức, hơn nữa cũng gầy đi đáng sợ. Hai má hõm sâu, tôi sớm đã trở thành một cây mây khô đét.
Bôi son trát phấn một lúc, tôi mới có can đảm ra ngoài gặp người khác.
Tôi lại đến nghĩa trang, trong đó mới an nghỉ người cả đời này đều yêu thương tôi.
Tôi nói lời vĩnh biệt với cha, đây là một nghi thức kỳ quái, cũng là một dự cảm kỳ quái. Một người biết trước được sinh mệnh của mình chẳng còn trên trần gian bao lâu nữa, đi vĩnh biệt một người đã xa rời trần gian.
Tôi ngồi trước ngôi mộ tâm sự với cha, nói tôi nhớ ông, kiếp sau có lẽ để cho ông trở thành người yêu của tôi cũng được, như vậy ông sẽ yêu tôi nhiều hơn một chút, tôi cũng không cần phải trầy trật vất vả như thế. Hay để tôi là người một bình thường thôi cũng được, như vậy tôi yêu Cao Phi cũng sẽ không liều lĩnh bất cần như thế.
Tôi nói đến khi mệt mỏi vô cùng, ngủ một giấc ngay trước mộ. Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều. Trước khi đi tôi nói với cha: “Cha, con nghĩ con thực sự rất khổ sở. Vì sao hết thảy những thứ này đều muốn con phải gánh vác? Con mệt mỏi, không muốn động đậy nữa.”
Tôi mơ mơ màng màng đi về nhà, về đến nhà lại thấy đói bụng, Cao Phi không ở nhà, tôi đoán anh đi làm, tôi đến phòng bếp làm thức ăn. Tôi muốn ăn mì trộn thơm lừng, món Cao Phi thích ăn nhất.
Tôi vừa mới cầm mì lên tay đã nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó tôi thấy Cao Phi đứng trước mặt mình.
Anh giận dữ hét vào mặt tôi, một tay giật lấy mì sợi trên tay tôi: “Cô tại sao luôn như thế, cô rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu? Bảo không cho cô vào bếp, cô nghe không hiểu à? Còn nữa, cô không có chuyện gì làm à, sao đi ra ngoài không nói một tiếng cũng không thèm nghe điện thoại? Có phải cô thấy đối diện với tôi thật nhàm chán đúng không? Hay là thấy đặc biệt hối hận vì đã cứu tôi?”
Tôi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, bất ngờ vì Cao Phi tức giận đến như vậy. Tôi vắt hết óc nghĩ lý do: “Hồi trước anh nói, em đi đâu cũng không liên quan đến anh, không cần phải báo cáo. Bởi vì em thấy đói bụng mới muốn ăn thứ gì đó. Còn nữa, vốn dĩ vào bếp cũng không có vấn đề gì, không phải em vẫn nấu cơm cho anh hai năm sao? Anh không thể vơ