
xử lý sự việc không tốt, cha chồng tôi trong lúc chạy trốn té gãy một chân, giờ ở trên xe lăn sống qua ngày.
Tôi có tội, tôi đến giờ vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay, tôi nâng cái chân đó của cha chồng, đó là lần đầu tiên tôi chạm vào nó. Bàn chân đã bị thoái hóa thần kinh khá lâu, bắp thịt đã co rút, một cái chân xiêu vẹo, giống như bàn chân bó của phụ nữ trong xã hội xưa, khô héo như một ụ rễ cây già. Tôi biết rõ tội của tôi không thể tha. Nhưng tôi cũng không phải cố ý. Tôi cũng không biết chuyện sẽ trở nên như vậy, “Cao Phi, tổn thương năm đó không phải do em cố ý.”
“Vâng, cô không cố ý! Nhưng không phải họ sợ cô sao? Tôi đã dốc hết sức tránh không cho cô tiếp xúc với họ, nhưng hôm nay cái dây thần kinh nào của cô bị chập hả? Không biết sao lại tìm đến họ làm gì? Cô không có đầu óc à? Hay cô bị ngu ngốc?” Cao Phi nói năng chất vấn mạnh mẽ, có lý lẽ có bằng chứng. Tôi á khẩu không trả lời được, ngồi trên ghế, đầu của tôi bắt đầu choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Tôi muốn nói xin lỗi, Cao Phi thật sự xin lỗi, với anh và người nhà của anh. Trước mặt anh tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ keo kiệt những thứ này. Nhưng tôi nghĩ đến bản thân mình lại cảm thấy xót xa. Tôi còn ở trên trần gian này không lâu nữa. Vậy mà người mà tôi yêu nhất, tính trăm phương ngàn kế đoạt được, lại vẫn không thể yêu tôi, không, không nói yêu, cho dù là biểu hiện một chút xíu trìu mến đặc biệt của đàn ông đối với phụ nữ cũng sẽ không. Anh hận tôi sâu tận xương tủy. Nhưng tôi yêu anh, khắc sâu tận linh hồn, yêu hơn bản thân mình rất nhiều, cho nên tôi mới có thể muốn gần gũi người nhà của anh, mới có thể muốn làm cho cha mẹ anh cũng cảm thấy mình có một đứa con dâu thật tốt.
Nhưng bên tai tôi là lời trách mắng của Cao Phi, cơn nhức đầu nặng nề ập đến, tôi muốn tóm lấy nó vứt ra nhưng ý thức của tôi lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi nghe thấy chính mình nghẹn ngào nói: “Cao Phi, đừng mắng em như thế, em sợ sau này anh sẽ hối hận!”
Chương 04
Cao Phi, trở về đi
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc thức dậy thấy mình đang nằm trên giường. May mắn là Cao Phi cũng không có vứt tôi trong xe mặc kệ.
Đầu óc tôi mơ mơ màng màng, phản xạ đầu tiên khi rời giường là tìm thuốc uống. Vặn nắp ra, không uống nước, tôi nuốt thẳng thuốc xuống.
Kỳ thật thuốc của tôi rất dễ tìm, cũng chẳng cất giấu như của gia bảo. Thuốc để ngay trong tủ đầu giường, cúi người mở ngăn kéo thứ nhất ra là thấy. Đầy ắp cả ngăn.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ khó hiểu, một mặt không muốn Cao Phi tìm được, nhưng mặt khác tôi lại hi vọng anh tìm thấy, như vậy ít nhất cũng chứng minh được anh quan tâm đến tôi. Tôi giằng co vật lộn giữa hai luồng tư tưởng. Thế nhưng thời gian qua đi, tôi biết được sự giằng co của tôi chẳng hề cần thiết chút nào, Cao Phi sẽ không phát hiện ra, anh chưa bao giờ chủ động động đến bất cứ thứ đồ nào của tôi.
Chưa đánh răng lại không uống nước, sau khi uống thuốc xong miệng đắng nghét.
Tôi xuống giường, rửa mặt sạch sẽ, sau đó tìm Cao Phi, tìm khắp nhà mới nhớ ra tôi đã lỡ mất thời gian, Cao Phi hẳn là đã đi làm.
Nhưng đến lúc tan tầm Cao Phi cũng chưa trở về.
Tôi cầm điện thoại lòng như lửa đốt, không biết Cao Phi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Gọi điện thoại một lần lại một lần, cuối cùng đến lần thứ mười mới gọi được.
“Cao Phi, anh đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?” Tôi vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng. Hận không thể giờ phút này đang ở ngay cạnh anh.
Cao Phi rõ ràng bực mình, giọng điệu chán ngán: “Tôi khi nào thì nói với cô tôi sẽ về nhà?”
Tôi đang muốn mở miệng, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nữ: “Phi, sao anh lại ở đây?”
Tôi không cần phải đoán giọng nữ ở đầu dây bên kia là của ai. Người yêu đầu của Cao Phi, một người trong đôi uyên ương mà tôi đã tốn bao công sức chia rẽ. Nhưng tôi cũng biết đây không phải là lúc so đo, tôi cũng sẽ không hành động giống như tình tiết trong phim, đùng đùng cúp điện thoại, tôi chọn cách không nghe thấy, tiếp tục nhẹ nhàng giải thích với Cao Phi.
Nhưng sao tôi lại quên rồi, tôi muốn tiếp tục, không có nghĩa là đối phương cũng muốn. Cao Phi cộp một tiếng cúp điện thoại. Sau đó nửa tháng không về nhà.
Tôi cầm điện thoại, vùi mình trên ghế salon, cả người đung đưa, nhìn bóng tối dần dần bao phủ. Ánh tà dương vàng óng ả lập tức bị bóng đêm vô hạn thay thế.
Tôi gào thét trong lòng, Cao Phi, trở về. Trở về đi, Cao Phi.
Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, vẫn chỉ có cái bóng của chính mình.
Ngày mùng 5 tháng 4, trời quang đãng
Tiết trời Thanh minh năm nay đẹp hơn năm trước, nhớ năm ngoái lúc tôi đi tảo mộ cho cha, trời còn mưa lác đác.
Người đi tảo mộ rất đông, nhưng trước mộ cha lại lặng im cô quạnh. Tôi không mang hoa cúc, mà mang theo hoa hướng dương cha tôi thích nhất lúc còn sống. Tôi đặt bó hoa ngay ngắn, quét mộ, dọn dẹp mộ bia. Tôi quét rất cẩn thận. Tôi nghĩ chắc đây cũng là lần tốt nhất mà tôi giúp được cha. Có lẽ sang năm tôi cũng giống ông, đều nằm sâu dưới đất.
Trừ lần đó ra tôi còn đặt với Sở Vân một điều kiệ