
ảm.
Còn mắt tôi, tôi có cảm tưởng chúng long ra khỏi tròng và nặng trĩu đến nỗi mỗi khi đọc, đầu tôi phải nghiêng xuống tờ giấy.
May mắn là có cô Odile đến xua tan những mộng mơ ấy bằng cách đem cho tôi một hồ sơ mới, và khi cô trở lại bàn viết của cô, tôi nhìn theo với lòng biết ơn.
Vào giữa tuần lễ, Natalie trở nên dễ thương. Thời tiết dịu xuống, theo kiểu mùa hè Ấn Độ và nàng đã mặc lại vài bộ quần áo theo mùa. Khi nàng ngồi ở tràng kỷ, tôi để ý nàng không mang tất dài nữa, nhưng tôi chỉ nhìn chân nàng thoáng qua thôi.
Vào ngày thứ năm, nàng đặt trên bàn cuốn sách của Paul Morand.
– Tôi yêu cuốn sách này lắm, – nàng nói. – Cái kết thúc buồn quá, buồn đến nỗi làm tôi phát khóc.
Tôi nhìn mắt nàng để xem những giọt nước mắt ẩm ướt có để dấu vết sau hàng mi nàng không; không, chỉ có cái nhìn đẹp đẽ, bình thản của nàng.
– Anh còn những cuốn khác không? – Nàng hỏi tôi.
– Để tôi xem. Hình như tôi thấy trong thư viện có các chuyên khảo của ông ta về những thành phố lớn: Londres và Berlin. Dù sao, tôi đã tìm thấy cho cô cuốn truyện của Vicki Baum viết về những gì đã diễn ra ở Thượng Hải, trước chiến tranh. Tôi sẽ để trên chiếc khay chân quỳ cho cô.
Vào lúc ăn xong, nàng chống các cùi tay lên bàn, ở hai bên chiếc đĩa ăn tráng miệng, hai tay ôm mặt, nàng mỉm cười nhìn tôi:
– Tôi có điều muốn yêu cầu anh, – nàng nói, – một điều có thể làm tôi vui thích.
Nghe câu nói đó, với cách nói êm ái của nàng, cái nút ghê gớm, đã từng thắt chặt trong tôi, bắt đầu bung mở ra một cách nhẹ nhàng.
– Tất nhiên, – tôi nói, – nếu tôi có thể làm được.
– Chúng ta cứ dùng bữa giam hãm ở đây mãi, – nàng tiếp. – Tôi muốn có một ngày được đi ăn trưa nơi nào đó, ở ngoài, với anh.
Và nàng nhìn tôi chăm chú dò hỏi.
– Rất vui lòng, việc đó không thành vấn đề gì hết. Cô có muốn chúng ta thực hiện vào ngày thứ bảy không? Tôi sẽ kiếm ngay một nơi có thể làm cô vừa lòng.
– Tôi không ham mê ăn ngon đâu. Tôi muốn đi dạo cùng anh thôi.
Hai tiếng “cùng anh” chẳng có gì là phong phú đặc biệt về mặt ngôn ngữ, với tôi nghe sao mà dịu dàng lạ thường, êm ái và dịu dàng đến mức làm nhẹ cái âm sắc đầy ám ảnh của mấy chữ “Natalie của anh”.
– Ngày mai, tôi sẽ báo lại với cô điều gì đó, – tôi nói.
– 22 –
Tôi tìm ra được một tiệm ăn ở phía trên thung lũng sông Loir (1), nơi con sông nhỏ rẽ mãi không cùng về phía bắc Vendôme, trước khi đổ xuống vùng Perche.
Tiệm ăn này xứng đáng là một sao và hai nĩa trong sách hướng dẫn của Michelin. Yên tâm được. Về chất lượng cảnh trí thì chúng tôi sẽ thấy rõ tại chỗ.
Chúng tôi ra đi vào quãng 11 giờ. Natalie mặc một chiếc áo dài vải màu xanh lá cây, với những vòng màu cam xếp tầng trên váy. Đây là lần đầu, nàng đeo một sợi dây vàng xoắn, quanh cổ. Tôi nhìn nàng say sưa.
Về phần mình, tôi đã lôi từ tủ tường ra một quần vải lanh màu be, chiếc áo khoác Blazer chính hiệu màu xanh đen và một sơ mi sọc xanh và trắng.
Sở dĩ tôi nói về các chi tiết và màu sắc này là vì có một khung cảnh theo kiểu trường phái ấn tượng trong không gian: ánh nắng sống động, nhưng dịu dàng cuối mùa, các hàng rào phủ đầy lá vàng, những bắp ngô dài, mẩy hạt, đang chờ thu hoạch.
Con đường lượn rồng rắn thoai thoải giữa các rừng cây và cánh đồng cỏ, mà cỏ đã hiếm đi do hạn hán mùa hè. Ở nơi này, nơi kia, chúng tôi gặp vài xe hơi có bảng đăng ký địa phương, do phụ nữ lái đang đem các thứ mua ở chợ, buổi sáng thứ bảy, về nhà.
Tiệm ăn ở bên bờ sông Loir. Chắc đó là một cái cối xay gió cũ, được trang trí một cách tiện nghi, với dụng ý hơi lộ liễu tìm kiếm một phong cách đồng quê. Phòng ăn đầy người, nhưng nhà hàng ở khá xa Vendôme nên tôi không nhận ra ở đây một khách quen nào.
Sự xuất hiện của Natalie đã gây nên cái trò nhìn ngó quen thuộc của những đôi mắt đàn ông, hau háu và ám muội. Bà chủ xếp cho chúng tôi ngồi ở một bàn trông ra sông Loir, có cây thùy dương bên bờ; rồi bà đi kiếm các món ăn.
– Tôi bằng lòng ở đây quá, – Natalie nói với tôi. – Như thế thay đổi cho tôi các bữa ăn ở nhà anh.
Chẳng có gì phải đáp lại lời cảm ơn này.
Trong bữa ăn trưa, tôi đã nói với nàng về cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi.
– Cuộc gặp gỡ, là vô cùng quan trọng, – tôi nói. – Tất cả là do, tất cả đều chứa đựng trong cuộc gặp gỡ đầu tiên.
– Đó không là ý kiến của tôi, – Natalie trả lời tôi. – Một cuộc gặp gỡ, chuyện đó có thể là hết sức lừa dối. Ai đó tạo cho anh một ấn tượng tốt đẹp. Anh bị lôi cuốn vào điều đó thế rồi anh vỡ lẽ ra rất nhanh là anh bị lạm dụng hoàn toàn.
– Chúng ta không cùng nói một việc giống nhau. Cô nói về các cuộc gặp gỡ thông thường mà người ta tìm cách đánh giá con người. Tôi, tôi nói với cô về những cuộc gặp gỡ kỳ lạ như cuộc gặp gỡ của tôi với cô. Trong phút chốc, người ta chợt nhận ra là mọi thứ đã thay đổi, người ta bước vào một thế giới khác, một đời sống khác. Mọi việc diễn ra tiếp theo đã chứa đựng trong cái khoảnh khắc ấy.
Natalie chăm chú nghe tôi nói. Trông nàng có vẻ như là vừa đang tự hỏi, vừa đưa mắt chăm chú nhìn tôi, để xem là điều tôi nói có chính xác, đúng đắn hay không.
Và đột nhiên chẳng hiểu vì sao, nàng