
ữa em sẽ thấy thôi.” Tống Minh Chí nghiêm nghị cầm tập bệnh án lên rồi kẹp một chiếc bút bi vào túi áo ngực.Anh vừa bước vào phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà họ vốn đang chuyện trò rôm rả liền im bặt như thóc đổ bồ.Tống Minh Chí lạnh lùng liếc sang, Chung Lăng phát hiện thấy một số người yếu bóng vía còn hơi run run.Cuối cùng cũng có người lên tiếng: “Chào bác sĩ Tống”.Những người còn lại liền líu ríu bắt chước chào theo.Tống Minh Chí đến gần giường bệnh trong góc: CHƯƠNG 5 + 6 + 7 (5)“Hai ngày rồi chưa đi vệ sinh hả?”Bệnh nhân A là một người đàn ông hơn 50 tuổi, đứng trước mặt Tống Minh Chí trẻ hơn mấy chục tuổi, không còn chút hào khí nào, ông ta cúi đầu: “Vâng ạ”.“Những điều tôi dặn bác, bác đã thực hiện nghiêm túc chưa?”Bệnh nhân A đáp lí nhí: “Miệng ăn chẳng thấy ngon gì cả, hôm qua phải bảo thằng con đi mua cho lọ tương ớt…” Giọng ông ta mỗi lúc một nhỏ hơn, đến cuối chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.Tống Minh Chí lập tức nổi nóng: “Tôi đã nói với bác bao nhiêu lần rồi, bác phải kiểm soát cái miệng của mình”.Bệnh nhân A gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Dạ, dạ, lần sau sẽ không thế nữa ạ”.Tống Minh Chí quay đi, bệnh nhân B nhũn nhặn nói: “Bác sĩ Tống, tôi đã nghiêm túc thực hiện mọi lời dặn dò của bác sĩ rồi ạ.”“Vậy hả?” Tống Minh Chí nhìn bệnh án. “Báo cáo chức năng thận của anh vừa mới có đây, mấy chỉ số đều vượt quá giới hạn cho phép.” Giọng anh không to, nhưng toát lên một uy lực khiến người ta rất sợ.“Có thể, có thể là…” Bệnh nhân B luống cuống, không biết phải đáp thế nào.Bệnh nhân C vội vàng báo cáo: “Bác sĩ Tống, người nhà cậu ấy mang cơm đến cả tuần, hôm thì thịt bò xào lăn, hôm lại thịt lợn xào thập cẩm, à đúng rồi, hôm qua thấy còn ăn ba ba nữa”.Bệnh nhân B trợn mắt nhìn anh ta rồi ngượng ngùng lấy tay sờ sờ cánh mũi.“Anh coi lời dặn của bác sĩ như gió thoảng qua hả?” Đột nhiên Tống Minh Chí cao giọng hỏi.“Không dám, không dám ạ.”Tống Minh Chí sầm mặt: “Mời anh ra viện cho, anh có coi sức khỏe của anh ra cái gì đâu, tôi sốt ruột gì chứ”.Bệnh nhân B mặt mày rầu rĩ: “Bác sĩ Tống, từ nay trở đi tôi hứa là sẽ không thế nữa”.“Lần sau không được tái phạm đâu đấy.”“Dạ, chắc chắn, chắc chắn.”Tống Minh Chí đến giường bệnh thứ ba, chiếc bàn bên cạnh đặt PSP1, máy tính xách tay, ngoài ra còn có một số đồ ăn vặt như khoai tây chiên, ô mai…Vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Tống Minh Chí, bệnh nhân C vội đưa mắt ra hiệu cho con gái thu lại.“Cô đến để chăm sóc người bệnh chứ không phải đến chơi.” Tống Minh Chí chỉ vào cô bé 17, 18 tuổi nói.Cô bé vốn nhút nhát, mặt đỏ như gấc, gật đầu liên hồi, sợ rúm người lại.“Nếu lần sau còn thế này thì tôi sẽ bảo y tá mời ra ngoài đấy.”Cô bé như muốn bật khóc, Tống Minh Chí vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đó.Bệnh nhân A và bệnh nhân B ngồi ngoài chứng kiến với vẻ rất thích thú, quên mất rằng mình cũng vừa mới bị Tống Minh Chí quạt cho một trận.Chung Lăng thực CHƯƠNG 5 + 6 + 7 (6)sự choáng, mọi thứ hoàn toàn trái với sự tưởng tượng của cô.“Ba anh ăn sáng xong nhớ gọi bác sĩ đến truyền nước, đã nghe rõ chưa nhỉ?”“Dạ rõ rồi ạ, bác sĩ.” Ba người đồng thanh đáp.Tống Minh Chí gật đầu với vẻ hài lòng.Ánh mắt Chung Lăng nhìn anh lộ rõ vẻ không tin.Tống Minh Chí mỉm cười hiền lành: “Anh phải nghỉ một lát trước khi vào phòng bệnh thứ hai”.“Vừa nãy, tôi có cảm giác như hoàn toàn không quen biết anh.”“Có phải cảm thấy anh như người mắc chứng rối loạn nhân cách không[2'>?”Chung Lăng chậm rãi lên tiếng: “Giả vờ như thế không mệt à?”Tống Minh Chí lắc đầu: “Hồi mới tốt nghiệp vào làm trong bệnh viện này, anh cũng muốn tạo quan hệ tốt với bệnh nhân, dùng sự chân thành để thuyết phục họ, nhưng anh đã nhầm, em càng nhũn nhặn, hòa nhã với họ, họ càng coi em không ra gì. Nếu em kiệm lời, ăn nói nghiêm khắc, họ lại nể trọng em hơn. Họ tin rằng vị bác sĩ nào càng nóng tính thì càng có trình độ cao”.“Vậy hả?” Chung Lăng trầm ngâm hỏi: “Thế hôm nay anh đưa tôi đến đây…”“Em thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được từ lâu, giám đốc.” Tống Minh Chí mỉm cười.“Như thế có thực sự ổn không?” Chung Lăng vẫn tỏ thái độ nghi ngờ.“Phong cách lịch lãm của người Anh không thể áp dụng ở Trung Quốc được. Em càng lịch sự, nhã nhặn, người khác càng cảm thấy em dễ bắt nạt, những lúc cần rắn, em phải rắn.”Chung Lăng đứng thẳng người, mỉm cười đáp: “Tôi nghĩ nên thử cách này xem thế nào”.“Chúc em mã đáo thành công.” Tống Minh Chí nhìn cô, mắt nheo lại.Ánh mắt Chung Lăng lộ rõ vẻ cảm kích: “Thôi tôi không làm phiền việc thăm khám của anh nữa”, rồi cô ranh mãnh chỉ ra cầu thang: “Tôi phải về đây”.Ánh mắt Tống Minh Chí lộ rõ vẻ nhiệt tình và tán thưởng.Đúng chín giờ Chung Lăng mới có mặt ở công ty, Hạ Dương cũng vừa bước vào, anh nhìn cô với ánh mắt sửng sốt: “Lạ thật, sao hôm nay cô cũng đi làm muộn thế”.“Ờ.” Chung Lăng cảm thấy không cần thiết phải giải thích với anh ta.Hạ Dương lại cười cười ghé sát hơn: “Không đến mức vì nợ tôi một bữa cơm mà mất ngủ cả đêm chứ?”Chung Lăng liền nhắc: “Đúng chín rưỡi tôi thu báo cáo”.“…” Hạ Dương hậm hực, “Cô không nói được cái gì thú vị hơn à”.Chung Lăng liền liếc anh chàng một cá