
Ngân trả lời trước khi tôi kịp thắc mắc, liếc mắt sang Hùng lúc này đang đỏ lựng cả mặt. Tôi biết thằng Hùng áy náy, nhưng để bớt áy náy bằng cách chia sẻ cho tôi mấy bài văn mẫu làm sẵn của nó thì mơ đi.
Thế là từ giờ tôi bị cho ra rìa rồi à? Vậy mà lúc đầu nó còn nói là sợ tôi buồn, hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Ôi, tức quá đi.
Đang định đập đầu xuống bàn thì Ngân ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
– Mày nhờ Thanh Phong đi. Cậu ấy cái gì chẳng giỏi, chắc môn này cũng không phải là ngoại lệ.
Tôi quay phắt sang nhìn nó, ánh mắt vừa tò mò vừa tóe lửa.
– Phong gì ở đây? Sao cứ lôi kéo cậu ta vào chuyện này?
– Ơ thì có gì đâu – Ngân quay sang hướng khác để giấu một nụ cười – tao lo cho mày nên thế.
Nó là hay nhắc đến Thanh Phong trước mặt tôi nhất. Tôi mà có rắc rối hay khó khăn gì là cô nàng một chữ Phong, hai chữ cũng Phong. Cứ làm như không có cậu ta thì tôi hết người để nhờ không bằng.
– Chỉ toàn đưa ra ý kiến bậy bạ – tôi cốc đầu nó, tức thì cái Ngân quay sang hạnh họe.
– Nhưng chẳng phải nhờ tao mà hôm bữa mày được cứu vớt trong kì thi vẽ đấy sao? – rồi mắt nó bỗng sáng rực – còn tiền cò mồi của tao cũng quên chưa lấy. 1/6 chứ ít gì.
Nó giơ tay lên định nắm áo tôi nhưng đã muộn. Tôi nhanh chóng phóng ra khỏi chỗ ngồi của mình, lè lưỡi trêu ngươi dồi dọt thẳng.
…….
Ngân quay sang thằng Hùng, phồng má phụng phịu.
– Hùng! Có thấy không. Con nhỏ này hết thuốc chữa rồi.
– Thế Ngân bảo phải làm sao? – Từ khi chính thức “đóng cặp”, Hùng đã thay đổi hẳn cách xưng hô.
– Muốn giúp nó mà nó cứ cứng nhắc như thế, bảo thủ như thế, hỏi làm sao mà cua được trai. Thanh Phong lại “quý hiếm”.
Hùng nghe thấy vậy, vỗ ngực rồi cười:
– Thế hồi ấy cũng bày kế cua tớ à?
Ngân hơi bất ngờ, mắt chớp lia lịa.
– Này này, ai là người chủ động trước hả…?
Chính Hùng là đứa tặng hoa bày tỏ, nhưng đó là do Hoài Thư đã “nói nhỏ” với nó về chuyện tình cảm của Ngân rồi chứ bộ.
– Chẳng biết được – Hùng lấp lửng, lấy tay che miệng để cố nín cười.
– Bây giờ ông lại chối phải không – Ngân đổi giọng ngay tức thì, định núm cổ Hùng để hỏi tội, nào ngờ thằng bạn cũng bỏ chạy chẳng khác gì Hoài Thư.
– Grừ! Cái lũ này cùng một guộc với nhau cả.
THPT Đồng Khánh. Cuối tiết 1.
Phong cầm tờ giấy từ tay Nhàn. Cậu đọc chăm chú rồi nhìn lên với vẻ ngơ ngác:
– Cái này là sao?
– Thì giấy nhập viện của Anh Thư hết hạn rồi chứ sao?
– Làm sao hết hạn được! trong đây ghi rõ ràng là điều trị trong vòng hai tháng cơ mà? Qua tháng thứ hai còn chưa được một nửa.
Nhàn nhún vai thay cho câu trả lời, vẻ mặt không có gì là muốn quan tâm.
– Chị đang cố tình làm khó em phải không?
Phong nhướn mày, câu hỏi có phần hơn gay gắt.
– Cậu làm ơn! – Nhàn cảm thấy mệt mỏi – đó là trước đây thôi, giờ tôi không thích cậu, cũng không muốn theo đuổi cậu nữa. Vì vậy đừng nghi ngờ tất cả những việc tôi làm là cho lợi ích cá nhân.
Mặc dù cô nói có vẻ thành thật, nhưng Phong không tin là sắp xếp của mình có sai sót. Tờ giấy xin phép của Anh Thư có chữ kí và con dấu của giám đốc bệnh viện hẳn hoi, làm sao mà lại không được chấp nhận.
Thấy Phong cứ chần chừ không chịu tin mình, Nhàn thở dài. Cô đành phải nói:
– Thực ra thì do giáo viên chủ nhiệm biết chuyện tờ giấy này chỉ là giả nên mới nói với đoàn trường là hết hạn để tôi thông báo lại cho cậu. Cô cũng thừa biết Anh Thư hay trốn học kiểu này nên chẳng muốn làm ầm lên. Cậu liệu mà xử.
Cô Giang là người nghiêm khắc, nhưng gần gũi với học sinh nên hầu như chuyện gì trong trường cũng biết. Lẽ nào…
– Có gián điệp à? Chị có biết không, để tôi xử lí.
Phong nóng nảy định rút điện thoại ra, thề sẽ cho kẻ dám phá hỏng chuyện của mình một trận tơi bời. Nhàn lắc đầu rồi ngăn cậu lại:
– Chẳng có gián điệp nào đâu, ngoài thành viên trong nhóm cậu ra thì còn ai biết. Tự cô giáo phát hiện ra đấy.
– Ý chị là cô Giang chủ nhiệm lớp em? – Phong cau mày.
– Ừ, nghe nói cô đã đến bệnh viện định thăm cô nàng bệnh nhân không có thiệt kia…
Phong không ngờ mọi chuyện lại bị lộ nhanh đến như vậy. Hầu như cậu chuẩn bị tất cả khá hoàn hảo, từ giấy xin phép của phụ huynh đến giấy điều trị của bệnh viện (do anh chàng con giám đốc bệnh viên vốn là người thích Anh Thư cung cấp). Au cũng nghĩ rằng Anh Thư Tỉ Tỉ bị bệnh truyền nhiễm, phải ở trong phòng cách li để chữa trị. Nào ngờ…
Cô giáo chủ nhiệm biết hết chuyện chia bè chia phái trong trường, thậm chí còn có thể kể tên từng nhóm. Nhưng im lặng và làm ngơ khi chưa có việc nghiêm trọng xảy ra luôn là cách xử trí thông minh của cô giáo trẻ này.
Tờ giấy thông báo hết hạn nghỉ học thực chất chỉ là hành động cảnh báo ngầm cho cậu mà thôi.
– Vậy giờ chị muốn em phải làm sao? – Phong chán nản đúc tờ giấy vào túi quần.
– Không phải tôi muốn, mà là nếu cậu không đem Anh Thư trở lại trường vào ngày mai thì sẽ có chuyện lớn đấy.
Nhàn nói và biết chắc, chuyện học sinh dám qua mặt giáo viên nghỉ học lâu như thế có thể bị đuổi học, dù gia đình có cái “ô dù” lớn thế nào đi chăng nữa.
– Làm như có bảo bối của Doreamon không bằng – Phong cáu.
Dù vẫn quan tâm, nhưng Nhàn không thể chịu nổi